Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 206
Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:55:34
Lượt xem: 47
Sắc mặt Thương Vãn biến tới biến lui, cuối cùng định hình thành hoảng sợ: “Ngươi…đạp sập cửa rồi à?” Đây chính là cửa gỗ thật, không có trăm cân cũng có năm mươi cân.
“Đúng vậy. Không tin à?” Lâm Hàn nhìn bốn phía, đi đến ngoài cửa nhà chính, đưa tay đóng cửa lại.
Thương Vãn: “Ngươi đang làm gì vậy?”
“Để cho ngươi thấy rõ ràng, miễn cho ngươi bảo ta nói bậy.” Lâm Hàn vừa dứt lời, cánh cửa liền bị đổ rầm xuống đất, có người bị cửa đụng đến kêu thảm thiết một tiếng, cả phủ công chúa an tĩnh lại.
Sở Tu Viễn không khỏi đỡ trán, nàng quả thật muốn làm một nữ nhân đanh đá a.
Nữ nhân đanh đá Lâm Hàn giẫm lên cánh cửa chậm rãi tiến vào, Thương Vãn đột nhiên tỉnh táo lại, tức giận chỉ vào Lâm Hàn, khóe miệng run rẩy: “Ngươi… thật to gan!”
Lâm Hàn cười lạnh một tiếng.
Thương Vãn bị cười đến nổi da gà: “Ngươi cười cái gì hả?”
“Cười ta không to gan như ngươi, ban ngày ban mặt lại dám bắt giữ đại tướng quân triều ta.” Lâm Hàn lạnh lùng nói.
Thương Vãn: “Ta, ta không có! Ta chỉ mời Đại tướng quân qua phủ thưởng thức khúc vũ. Không tin ngươi hỏi Đại tướng quân mà xem.” Nàng ta quay sang Sở Tu Viễn.
Lâm Hàn cũng quay về phía Sở Tu Viễn, nói một chút đi, Đại tướng quân.
Đại tướng quân nói thẳng: “Công chúa nói những nữ tử này là chọn cho bệ hạ, chuyện của bệ hạ không có chuyện nhỏ, ta mới tính toán ngồi lại một nén nhang.” Ý là chẳng liên quan gì đến hắn.
Nhưng mà, Lâm Hàn không nghe ra, chỉ nghe ra Thương Vãn lại muốn tặng mỹ nhân cho Thương Diệu —— lấy lòng Thương Diệu.
Theo như Lâm Hàn biết Tô mỹ nhân là do Thương Vãn đưa, Tô mỹ nhân còn chưa thất sủng, Thương Vãn vì muốn Thương Diệu được vui vẻ, liền gấp không chờ nổi muốn hạ Tô mỹ nhân xuống, vậy nàng ta muốn đặt Tô mỹ nhân ở chỗ nào? Nàng ta vẫn còn là nữ nhân sao?
Vân Mộng Hạ Vũ
“Thì ra là như thế.” Trong lòng Lâm Hàn buồn nôn không chịu nổi, trên mặt hơi gật đầu: “Vậy ta tới tìm phu quân ta về nhà, cũng không sai phải không?”
Thương Vãn theo bản năng gật đầu: “Ngươi, ngươi đạp hỏng hai cánh cửa của ta.”
“Ai nhìn thấy?” Lâm Hàn hỏi ngược lại.
Thương Vãn không khỏi sửng sốt, Sở Tu Viễn cũng kinh ngạc, nàng ngoại trừ võ công cao thâm, miệng lưỡi lợi hại, còn có một mặt này a.
“Ý ngươi là sao?” Thương Vãn không thể tin những gì nàng ta vừa nghe thấy.
Lâm Hàn liền nói rõ ràng hơn một chút: “Cửa của ngươi làm không chắc, ta chỉ đẩy nhẹ một cái đã đổ, suýt nữa còn đổ trúng ta. Ta đã không tìm ngươi đòi giải thích thì thôi, ngươi còn trách ta nữa à? Công chúa, quá đáng lắm, thực sự quá đáng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-206.html.]
Thương Vãn kinh ngạc trợn tròn mắt.
Sở Tu Viễn chỉ muốn cười.
“Ngươi… ngươi đạp hỏng cửa của ta, còn cắn ngược lại nữa à?!” Thương Vãn kinh hãi kêu lên: “Ngươi coi ngươi là ai chứ?”
Lâm Hàn: “Không là ai cả, chỉ là phu nhân Sở đại tướng quân mà thôi. Còn nữa, cơm có thể ăn bậy, bởi vì ăn vào trong bụng ngươi, ta quản không được. Nhưng lời không thể nói bậy được, bởi ta không đạp đổ cửa của ngươi.”
“Bọn họ đều nhìn thấy.” Thương Vãn chỉ vào mọi người trong phòng.
Mọi người liên tục gật đầu, bọn họ có thể làm chứng cho công chúa.
Lâm Hàn xùy một tiếng: “Đều là nô bộc trong phủ của ngươi, ngươi bảo bọn họ nói ta g.i.ế.c người, bọn họ cũng sẽ không chút do dự bổ sung một câu, ta chẳng những g.i.ế.c người, còn phân thây nữa.” Nàng trợn trắng mắt liếc Thương Vãn một cái, túm lấy cánh tay Sở Tu Viễn: “Phu quân, chúng ta đi. “
Thương Vãn vội vàng nói: “Chờ đã! Ta bảo ngươi chờ đã! Đại tướng quân, Lâm Hàn, dám tiến thêm một bước nữa, ta lập tức đi tìm bệ hạ.”
Sở Tu Viễn lộ vẻ chần chờ.
“Chàng muốn ở lại à?” Lâm Hàn quay đầu hỏi.
Sở Tu Viễn chân không dám dừng: “Nàng ta dù sao cũng là muội muội ruột của bệ hạ.”
“Hàn vương cũng là đệ đệ ruột của bệ hạ đấy.” Lâm Hàn vừa nói ra lời này, Sở Tu Viễn liền đuổi theo bước chân của nàng, hai phu thê cùng nhau cưỡi một con lương câu về nhà.
Thương Diệu buông tấu chương xuống, xoa xoa mi tâm, quay về phía Thường Hỉ: “Ngươi vừa mới nói ai tới đây?”
“Khởi bẩm bệ hạ, Vãn công chúa cầu kiến.” Thường Hỉ khom người nói.
Thương Diệu liếc mắt nhìn thoáng qua, sắp trưa rồi: “Lúc này mà nàng ấy tới làm gì chứ?”
“Nô tài cũng không biết.” Thường Hỉ vẫn luôn ở trong phòng, nào biết Thương Vãn còn đang chờ ở ngoài cửa lại muốn làm cái gì: “Bên ngoài rất lạnh, để công chúa tiến vào không ạ?”
Thương Diệu ngẫm lại cũng không có chuyện gì quan trọng: “Tuyên.”
“Hoàng huynh...” Thương Vãn khóc lóc tiến vào.
Thương Diệu nhìn mà trợn tròn mắt, cho tới bây giờ chỉ có Thương Vãn bắt nạt người ta khóc mà thôi.
Là ai mà to gan như vậy?