Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 177
Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:54:46
Lượt xem: 56
Hoàng hậu ngẫm lại Sở Mộc trước mặt mình, miệng ngọt ngào hiểu chuyện còn biết khuyên nàng ấy thả lỏng tâm tình, nói rằng Tô mỹ nhân không đáng sợ: “Ngươi nói, là Mộc nhi như vậy thật sao?”
“Cái đó còn giả được à? Lần sau nhìn thấy hắn, ngài giúp thiếp thân nói hắn một tiếng, người lớn phải có bộ dáng của người lớn mới phải.” Lâm Hàn nói.
Hoàng hậu càng sầu hơn: “Sao hắn lại biết giả bộ như vậy chứ?”
“Sợ ngài trách móc hắn.” Lâm Hàn tiếp lời: “Đúng rồi, buổi sáng thượng triều nhìn thấy thiếp thân mang theo hồng, còn la hét muốn ăn.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoàng hậu: “Hắn không sợ bệ hạ quở trách hắn sao?”
“Bị quở trách mãi thành thói quen luôn rồi.” Lâm Hàn nói.
Hoàng hậu lại không khỏi thở dài một hơi.
Lâm Hàn cảm thấy ngang đây cũng ổn rồi, nhưng lại sợ không đủ, liền gọi Đại Bảo Bảo tới.
Tiểu hài tử nhào vào trong n.g.ự.c Lâm Hàn.
Lâm Hàn lần này không đưa tay ngăn cản mà để cho tiểu hài tử ngồi trên đùi nàng: “Đại Bảo Bảo, Mộc ca có tốt không?”
“Không tốt, không tốt.” Hài tử lắc đầu.
Lâm Hàn: “Sao lại không tốt?”
“Đánh ta.” Hài tử ra hiệu đánh đòn, “Bóp ta.” Chỉ vào khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của mình, “Cướp đồ ăn ngon của ta, Mộc ca ca là người xấu.”
Hoàng hậu nhịn không được nói: “Mộc ca ngươi không hiểu chuyện, hôm nào ta thay ngươi giáo huấn hắn.”
Lâm Hàn thấy thế, không khỏi muốn cười, nhưng nàng không dám cười, cũng không dám kích thích Hoàng hậu nữa.
“Hoàng hậu, nếm thử quả hồng do thiếp trồng đi, không cần ngâm vài ngày, gọt vỏ là có thể ăn được ngay.” Lâm Hàn liếc mắt nhìn bàn trước mặt nàng nói.
Hoàng hậu không có tâm tình ăn, nhưng nàng ấy thấy tiểu thái tử đưa tay lấy, liền bảo cung nữ gọt một trái, Thái tử một nửa, Đại Bảo Bảo một nửa.
Hai hài tử đều nhỏ, ăn hồng gặm từng chút một như gà con, đợi bọn họ gặm xong, Sở Tu Viễn cũng tới.
Lâm Hàn không đợi Sở Tu Viễn mở miệng, liền ôm Đại Bảo Bảo đứng lên.
Sở Tu Viễn nàng sốt ruột như vậy, có dự cảm không tốt, cũng không hàn huyên với Hoàng hậu nữa, chỉ nhắc nhở nàng ấy mấy ngày nay đừng đi tới cung Trường Nhạc liền mang theo thê nhi đi ra ngoài.
Ngồi lên xe ngựa hồi phủ, Sở Tu Viễn khẩn cấp hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Hoàng hậu muốn cùng chúng ta thân càng thêm thân.” Lâm Hàn nhỏ giọng nói.
Sở Tu Viễn kinh hô: “Sở Mộc?”
“Đã nói với chàng chưa?” Lâm Hàn vội vàng hỏi.
Sở Tu Viễn định nói là chưa, bỗng nhiên nghĩ đến đã từng nói qua: “A tỷ đã đề cập đến hôn sự của tiểu tử kia, ta cho rằng a tỷ muốn nhúng tay vào, không nghĩ tới nàng ấy nhìn trúng. Nàng trả lời lại thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-177.html.]
“Nàng ấy là thân tỷ tỷ của chàng, ta đương nhiên không thể cự tuyệt. Ta nghe nói xong cũng không nói đồng ý, chỉ nói Sở Mộc sáng nay còn cùng Đại Bảo Bảo đánh nhau.” Lâm Hàn nói.
Sở Tu Viễn thở phào nhẹ nhõm: “Lý do này không tệ. Nàng ấy tin không?”
“Sở Mộc không ít lần bắt nạt thằng bé mà.” Lâm Hàn liếc mắt nhìn tiểu hài tử buồn ngủ trong ngực: “Thằng bé vừa nhắc tới Sở Mộc liền nói Sở Mộc xấu, Hoàng hậu không tin cũng không được.”
Sở Tu Viễn bật cười: “Ta biết sau này nên nói như thế nào rồi.”
“Chàng cũng không coi trọng à?” Lâm Hàn biết họ hàng gần không nên thông hôn, nhưng Sở Tu Viễn là một người cổ đại tại sao cũng không tán thành a.
Sở Tu Viễn: “Bệ hạ đã nhắc qua về hôn sự của hắn rồi.”
Lâm Hàn yên tâm, lần sau Hoàng hậu lại nhớ tới Sở Mộc, nàng có thể trực tiếp đẩy lên người Hoàng đế.
Nhắc tới Hoàng đế, Lâm Hàn nhớ tới mục đích tiến cung của nàng: “Thái hậu có sao không?”
Đại tướng quân chưa nói mà đã cười trước.
Lâm Hàn vui vẻ: “Bị doạ c.h.ế.t à?”
“Ngất xỉu. Chờ đã, ta có chuyện muốn hỏi nàng.” Sở Tu Viễn hạ thấp giọng: “Ta chỉ cho nàng xem chính là chủ điện, làm sao nàng lại đánh thiên điện?”
Lâm Hàn không khỏi chớp chớp mắt: “Thiên điện sao?”
“Nàng không biết à?!”
Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, lôi hệ dị năng của ta lại không có mắt, ta nào biết được cơ chứ.
“Ta cho rằng nguyên cả mảnh đó đều là chủ điện.” Lâm Hàn không đợi hắn mở miệng đã trách ngược lại: “Chàng lại chưa từng dẫn ta đi.”
Sở Tu Viễn há miệng, lại phát hiện không nói nên lời: “Nàng…”
“Đại tướng quân, chờ một chút, Đại tướng quân.”
Sở Tu Viễn cùng Lâm Hàn liếc mắt nhìn nhau một cái.
Người đánh xe dừng lại.
Sở Tu Viễn phát hiện thân thể Lâm Hàn căng thẳng, vội vàng vỗ vai nàng: “Ta nghe giọng giống như người của điện Tuyên Thất.” Hắn vén rèm xe lên: “Có chuyện gì vậy?”
“Bệ hạ muốn đi ra ngoài giải sầu, Thường Hỉ công công nói bệ hạ buổi tối ngủ không ngon, khuyên bệ hạ nghỉ ngơi, bệ hạ nói hắn không đi ra ngoài thành, liền đến nhà ngài ngồi một lát. Đại tướng quân, chờ bệ hạ với.”
Sở Tu Viễn: “Được rồi.” Hắn buông rèm xe xuống liền quay về phía Lâm Hàn.
“Chàng nói bệ hạ tin quỷ thần, sẽ không nghĩ lên người ta.” Lâm Hàn nhỏ giọng nói.
Sở Tu Viễn: “Cái ta muốn nói không phải việc này.”
“Vậy là việc gì nữa? Mấy bữa nay ta không làm gì cả.” Lâm Hàn vội vàng nói.