Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 163
Cập nhật lúc: 2024-11-02 07:01:36
Lượt xem: 58
“Cha nương ở đâu rồi?” Sở Ngọc bắt lấy một cánh tay khác của hắn: “Cha có bị sao không? Nương có bị thương không?”
Sở Mộc rút cánh tay ra, xoa cái đầu nhỏ của đường đệ: “Không sao cả.” Hắn đứng dậy nói: “Người dám đả thương bọn họ còn chưa được sinh ra đâu.”
Nhưng mà, Sở Tu Viễn không cho rằng như vậy, chỉ bởi vì lần này tất cả tới đây đều là cao thủ. Biết được chủ viện có hai người, trái tim Sở Tu Viễn suýt nữa co lại thành một cục, khẽ đụng bả vai Lâm Hàn rồi hỏi: “Có bị thương không?”
“Bọn họ ở ngoài sáng ta ở trong tối, còn chưa kịp đả thương ta thì đã bị ta đánh luôn rồi.” Lâm Hàn nói xong nhìn trái nhìn phải, xung quanh trống rỗng, ngoại trừ cây ăn quả không còn gì khác: “Xích Tiêu bọn họ ở đâu?”
“Phu nhân? Là phu nhân phải không?”
Lâm Hàn xoay người, Sở Tu Viễn nhìn về phía bắc.
“Ở nơi đó thì phải?” Bọn họ lúc này đang ở gần cây vải thiều, phía bắc là tiểu viện của Sở Dương và Sở Mộc, Lâm Hàn hỏi ra miệng liền ý thức được thanh âm từ đâu truyền đến, lập tức kinh ngạc há to miệng: “Bọn họ —— biết Sở Mộc ở đó?”
Sở Tu Viễn giữ c.h.ặ.t t.a.y Lâm Hàn: “Nói cho đúng thì bọn họ biết chuyện trước kia.” Còn đêm nay Sở Mộc cũng không nghỉ ngơi ở đó mà là đi Hầu phủ cách vách.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hàn Mặc Dương vội vàng đuổi theo: “Ý của tướng quân là trong phủ có người của bọn họ à?”
Sở Tu Viễn theo bản năng nhìn Lâm Hàn, muốn nghe ý kiến của nàng.
“Chúng ta đi qua xem một chút.” Lâm Hàn nhỏ giọng nói: “Trong phủ bị ta quét qua một lần rồi, người còn lại cũng không nhiều lắm, muốn điều tra thì chỉ cần một canh giờ là có thể tra ra, không vội.”
Còn chưa đến giờ Dần, cửa thành đóng chặt, người nọ cho dù muốn chạy cũng trốn không thoát —— trên đường đều là nha dịch tuần tra. Sở Tu Viễn cũng không vội, liền lôi kéo Lâm Hàn đi về phía tiểu viện của Sở Mộc.
Tuy nhiên, hai phu thê vừa bước vào đã bị giật mình, trong mảnh sân nho nhỏ tập hợp tất cả mọi người, hoặc nằm hoặc ngồi hoặc đứng.
Sở Tu Viễn vội vàng buông Lâm Hàn chạy tới, nhìn thấy người ngồi trên mặt đất là Thẩm Xích Tiêu: “Bị thương à?”
“Bị thương đến cánh tay.” Thẩm Xích Tiêu nói xong liền đau đớn hít sâu một hơi.
Sở Tu Viễn vội vàng đỡ hắn dậy: “Mặc Dương, đi tìm đại phu, Thuần Quân đem người trói lại, ta cùng phu nhân đi chủ viện chờ các ngươi.” Sở Tu Viễn giao Thẩm Xích Tiêu cho Dương Thanh Sương xong liền cùng Lâm Hàn đi ra ngoài.
Lâm Hàn không khỏi hỏi: “Gấp như vậy làm cái gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-163.html.]
“Thẩm vấn.” Sở Tu Viễn lo lắng nàng không hiểu: “Nhiều người như vậy mà không ai uống thuốc độc tự sát, chứng tỏ không phải tử sĩ. Mà không phải tử sĩ liền không có khả năng bền chắc như một khối sắt thép. Thừa dịp bọn họ còn chưa tới một chỗ, nàng thẩm vấn trong viện, mấy người phía đông kia ta đến thẩm vấn.”
Lâm Hàn: “Được.”
“Nương!”
Sở Dương cùng Sở Ngọc chạy ra.
Bước chân Lâm Hàn dừng một chút, theo tiếng nhìn thấy hai hài tử: “Sao hai đứa lại chạy ra đây rồi?”
“Mộc ca bảo chúng con đi ra.” Hai huynh đệ đồng thời chỉ về phía sau.
Sở Mộc không dám để Đại Bảo Bảo ở lại một mình trong phòng, sợ trên nóc nhà xà nhà vẫn có người nấp ở đó, liền ôm cả tiểu hài tử đi ra: “Không sao cả, có ta nhìn đây rồi.”
Lâm Hàn: “Đã kiểm tra sương phòng chưa?”
Sở Mộc gật đầu: “Còn phòng ngủ của ngài và thúc phụ, còn có thư phòng nữa là chưa kiểm tra.”
Lâm Hàn đang định nói để nàng qua đó mở cửa ra xem thử, lão Hà mang theo gia đinh tới, Hồng Lăng cũng ở trong đó. Lâm Hàn nhìn thấy nàng ấy liền nói: “Hồng Lăng, dẫn người đến phòng ngủ xem một chút. Hà An đi thư phòng.” Nàng chỉ vào hai người gia đinh kia: “Đưa bọn họ đến đông sương phòng, ta có chuyện muốn hỏi.”
“A, Hồng Ngẫu, thất thần làm gì đấy? Đi thôi.” Hồng Lăng kéo người bên cạnh.
Lâm Hàn theo bản năng nhìn qua, dưới ánh đèn sắc mặt Hồng Ngẫu trắng bệch, trắng giống như quỷ. Đáy lòng Lâm Hàn có dự cảm không tốt, nhưng nàng không tin, liền bảo gia đinh mang người đến đông sương phòng.
Lâm Hàn tìm một cái ghế con sạch sẽ ngồi xuống, người bị nàng một kiếm c.h.é.m nửa cánh tay còn cứng đầu cứng cổ nói: “Chúng ta chẳng biết gì cả, ngươi có hỏi cũng vô ích thôi.”
“Các ngươi không biết, nhưng ta biết.” Lâm Hàn nhìn ra ngoài cửa, không có ai tới: “Hàn vương phái các ngươi tới à?”
Hai người như chưa từng nghe thấy, mí mắt cũng không nhúc nhích một chút.
Lâm Hàn không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ Hàn vương không ra mặt.
“Ngô thái úy?” Lâm Hàn không cho hai người cơ hội thở dốc: “Là Hồng Ngẫu dẫn các ngươi vào.”