Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 158
Cập nhật lúc: 2024-11-02 07:01:28
Lượt xem: 60
“Ông ta?” Lâm Hàn kinh ngạc: “Bọn họ có thù oán gì à?”
Sở Tu Viễn lắc đầu: “Nàng còn nhớ ta từng nói với nàng không, cha nàng nhận bạc của Hàn vương lại không giúp Hàn vương làm việc? Đại khái đã chọc giận Hàn vương, hoặc cữu cữu Ngô thái úy của hắn ta. Cố tình bệ hạ lại luôn che chở cha nàng, cha nàng lúc nào cũng cẩn thận, Ngô thái úy muốn gây chuyện với cha nàng thì chỉ có thể ra tay ở hậu trạch thôi.”
“Muốn khiến cho một trong hai ả không có đầu óc ở Lâm gia gả cho chàng?”
Sở Tu Viễn gật đầu.
“Làm sao ông ta biết bệ hạ sẽ tới tìm cha ta?”
Sở Tu Viễn: “Tuy bệ hạ nhìn trúng cha nàng, nhưng cũng không thích ông ta. Bệ hạ cảm thấy chuyện trong phủ chúng ta thật sự quá trùng hợp, lại không tin trên đời có chuyện ngẫu nhiên như vậy, cũng không muốn để ta cưới một nữ tử bình dân, vừa lúc các phương diện của Lâm gia đều phù hợp, cho nên mới quyết định chọn nữ nhi Lâm gia.”
Nghi hoặc trong lòng Lâm Hàn hoàn toàn được cởi bó, lại thấy cơ thể có hơi mệt mỏi, đưa chén cho hắn, uống một ít canh rồi lại ngã ra giường: “Kế hoạch của Ngô thái úy không thành công, có khi nào ông ta sẽ lại tìm cách khác không?”
“Có lẽ là có, muốn nói cho cha nàng à?”
Lâm Hàn lắc đầu, nàng không thể nào vượt qua chướng ngại tâm lý được. Tuy nàng đã sống lại nhưng Lâm Hàn nguyên bản đã không còn nữa, đó chính là một sinh mệnh đang sống sờ sờ, mới mười bốn tuổi lại mất đi như vậy.
“Vậy không nói.” Sở Tu Viễn sai nha hoàn mang băng tới: “Nàng nghỉ một lát. Ta ra ngoài xử lý chút chuyện.” Hắn bước ra khỏi phòng ngủ đi về phía nhà kho, bớt đi một nửa lễ vật hồi môn hắn chuẩn bị cho Lâm gia.
Sáng hôm sau, Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn đánh xe tới Lâm gia, lễ vật đặt trong hai chiếc xe ngựa.
Xe ngựa vốn không lớn, lại ngồi còn có hai người trưởng thành ngồi trong đó, có thể nhìn ra lễ vật hồi môn nhiều ít bao nhiêu.
Sở Tu Viễn cùng Lâm Hàn xuống xe, một tay bưng ba bốn món lễ vật đưa cho bọn nha hoàn bà tử ra đón, Sở Tu Viễn nói với Lâm Trường Quân: “Bệ hạ không biết hôm nay ta cùng phu nhân qua đây, lúc bọn ta ra cửa đụng phải người tới truyền lời, bệ hạ gọi ta qua đó một chuyến nên bọn ta không vào trong.”
“Xảy ra chuyện gì?” Lâm Trường Quân vội hỏi.
Sở Tu Viễn nghiêm trang nói: “Đại để là Thái Hậu nói với bệ hạ bà ta muốn gặp Hàn vương, muốn gọi Hàn vương hồi kinh thăm hỏi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-158.html.]
“Vậy ngươi mau đi, đừng quên chuyện lúc trước ta nói với ngươi.” Lâm Trường Quân vội vàng nói.
Sở Tu Viễn khẽ gật đầu, đỡ Lâm Hàn ngồi lên xe, Đại tướng quân không tiếng động nở nụ cười.
“Phu quân thật đúng là làm ta phải lau mắt nhìn.” Lâm Hàn lại lĩnh giáo tài nói dối của hắn một lần nữa.
Sở Tu Viễn ôm nàng vào trong ngực, cảm giác Lâm Hàn lại muốn phản kháng, lập tức khống chế vai nàng trước: “Phu nhân, ta không muốn mỗi đêm đi ngủ đều mang theo suy nghĩ ta phải thức trước nàng.”
“Ta sai rồi.” Sáng nay thiếu chút nữa nàng lại đá Sở Tu Viễn xuống giường, Lâm Hàn chột dạ: “Ta sẽ nhanh chóng làm quen.”
Sở Tu Viễn trước đây không biết nàng gặp phải chuyện gì, cho rằng Lâm Hàn cố ý làm bộ làm tịch, hiện giờ đã biết được mọi chuyện nên cũng không muốn ép nàng: “Không vội, đừng có ngủ một giấc dậy lại quên mất ta là ai là được.”
Cái này hình như có hơi khó.
Ba mươi năm của kiếp trước cộng thêm sáu năm của kiếp này, gần bốn mươi năm nàng đều ngủ một mình, bên người đột nhiên có thêm một người, dù không có mấy năm kia thì Lâm Hàn cũng không thể nào làm quen trong phút chốc được.
“Sẽ không đâu.” Lâm Hàn xấu hổ cười cười: “Nếu ta lại đá chàng hay đánh chàng, ta sẽ cho chàng tùy ý xử lý.”
Sở Tu Viễn vui mừng: “Đây là nàng nói.”
“Là ta nói.” Lâm Hàn gật đầu.
Vừa về đến phủ, Sở Tu Viễn đã đưa nàng vào phòng ngủ. Lâm Hàn véo eo hắn một cái: “Ta không nói vào ban ngày.” Trừng mắt liếc Sở Tu Viễn, không đợi hắn mở miệng, Lâm Hàn đã gọi: “Đại Bảo Bảo, nương đã trở lại.”
Tiểu hài nhi từ trong phòng chạy ra, nháy mắt, giữa Sở Tu Viễn và Lâm Hàn nhiều thêm một “chướng ngại vật” thật to.
Sở Tu Viễn rất muốn ném nhi tử của hắn đi thật xa.
Lâm Hàn an toàn, cười hì hì nói: “Phu quân, đừng quên lời chàng nói ở cửa Lâm phủ.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Tu Viễn trừng mắt liếc nàng, quay đầu đi ra ngoài.