Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 152

Cập nhật lúc: 2024-11-02 07:01:09
Lượt xem: 60

Động phòng hoa chúc 4

Lâm Trường Quân cũng không đồng ý, tình nguyện để Lâm Vũ gả cho một gia đình bình thường, đối phương không dám khi dễ nàng ta.

“Cha, con có ý này.” Lâm Vũ nghĩ ngợi: “Không hưu Lâm Hàn, để con gả qua đó làm bình thê. Vừa lúc mấy hài tử của Đại tướng quân yêu thích Lâm Hàn, để Lâm Hàn chăm sóc ba đứa nó là được rồi.”

“Tiểu muội tính toán tốt thật nha.”

Ba người ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy Lâm Yên đỡ Lâm phu nhân đi vào.

Phương thị vội vàng đứng lên hành lễ: “Phu nhân.”

Lâm phu nhân “ừ” một tiếng, ngồi bên cạnh Lâm Trường Quân: “Lão gia, ta cảm thấy bây giờ nghĩ chuyện này có hơi sớm. Thứ nhất, Vũ nhi vừa mới mười lăm. Thứ hai, Đại tướng quân cùng Lâm Hàn kia mới bái đường hôm nay, Đại tướng quân có khắc thê hay không, ít nhất phải chờ thêm một năm nữa.”

Lâm Trường Quân nghĩ ngợi: “Nàng nói đúng. Vũ nhi, đừng nóng vội, tính tình của nha đầu Lâm Hàn kia không tốt, không chừng đến cuối năm đã bị Đại tướng quân hưu.”

“Ta cũng nghĩ như vậy.” Lâm phu nhân nói, chuyển hướng sang Phương thị: “Ngươi còn có việc gì không?” Không có gì thì nhanh chóng biến đi.

Phương thị nghe ra ý tứ của bà ta, dù không cam lòng nhưng cũng không thể không cho đương gia chủ mẫu mặt mũi: “Vũ nhi, chúng ta đi về trước.”

Lâm Vũ muốn một câu cam kết, nhưng thấy biểu cảm trào phúng của Lâm Yên, trắng mắt liếc Lâm Yên một cái rồi theo nương nàng ta ra ngoài.

“Phu nhân có chuyện gì?” Lâm Trường Quân mở miệng hỏi.

Lâm phu nhân: “Yên nhi đã mười bảy rồi, phu quân.”

Lâm Trường Quân nhìn Lâm Yên, nhíu mày: “Nếu đã biết nó không còn nhỏ, còn ngăn đón không để ta nhờ Hoàng Hậu chọn giúp nó một người.”

“Đó là vì Yên nhi đã có ý trung nhân.” Lâm phu nhân cười nói.

Lâm Trường Quân kinh ngạc: “Ai?”

Lâm phu nhân chưa nói đã cười, nhìn Lâm Yên: “Không phải người lạ.”

Hôm qua còn không có ý trung nhân, đến phủ Tướng quân một chuyến lại có, trong lòng Lâm Trường Quân có dự cảm không tốt: “Bệ hạ?”

“Bệ hạ rất tốt, nhưng bệ hạ chỉ thích mỹ nhân, Yên nhi qua đó phải ở lãnh cung cả đời sao.” Lâm phu nhân nói.

Lâm Trường Quân đã hiểu: “Không được! Ai cũng được, chỉ hắn là không được!”

“Có phải vì Lâm Vũ không? Cha, chuyện của nó thì liên quan gì.” Lâm Yên nói: “Nữ nhi xấp xỉ tuổi hắn, nữ nhi chưa lập gia đình, hắn chưa cưới, bệ hạ lại coi trọng cha, cha cùng đề cập với bệ hạ một chút, bệ hạ chắc chắn đồng ý.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-152.html.]

Lâm phu nhân nói tiếp: “Yên nhi nói đúng.”

“Vậy Vũ nhi…” Lâm Trường Quân lộ vẻ do dự.

Lâm phu nhân: “Đại tướng quân khắc c.h.ế.t nhiều người như vậy, không khắc Lâm Hàn, không nhất định sẽ không khắc Vũ nhi. Phu quân đã quên, Lâm Hàn mệnh cứng, Vũ nhi lại không phải.”

Lâm Trường Quân nghĩ ngợi, khuê nữ kia của ông ta cũng là thứ khắc phụ khắc mẫu: “Việc này để ta ngẫm lại.”

Lâm Yên: “Cha ——”

Lâm phu nhân túm chặt Lâm Yên, bảo nàng ta không được cứng rắn quá.

Lâm Yên biết cha nàng ta trước giờ ăn mềm không ăn cứng, nhận được lời nhắc nhở của nương, lập tức theo nương nàng ta lui ra ngoài.

Cùng lúc đó, nha hoàn của phủ Tướng quân từ phòng ngủ đi ra, Sở Tu Viễn mang theo một thân toàn hơi nước đi vào.

“Không cần gác đêm.” Lâm Hàn nói theo thói quen.

Trong phòng vang lên một tiếng cười khẽ.

Lâm Hàn đột nhiên xoay người, thấy Sở Tu Viễn đang tươi cười bước về phía nàng.

“Tướng quân còn có việc?” Lâm Hàn nghi hoặc khó hiểu.

Sở Tu Viễn không biết nên khóc hay nên cười: “Phu nhân, hai ta đã bái thiên địa.”

Lâm Hàn hơi đỏ mặt.

“Phu nhân nghĩ ra rồi à?” Sở Tu Viễn vén rèm: “Đêm đã khuya, phu nhân, chúng ta nghỉ ngơi đi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Hàn bỗng nhiên đứng dậy: “Không được!” Đưa tay ôm n.g.ự.c như một phản xạ có điều kiện.

Sở Tu Viễn bị dọa nhảy dựng, thấy vẻ mặt cảnh giác của nàng, ý cười trên mặt dần biến mất: “Phu nhân, ta là phu quân của nàng.”

“Nhưng, nhưng…” Lâm Hàn muốn nói không phải nàng cố ý, kiếp trước luôn kê s.ú.n.g dưới gối đầu, sự cảnh giác đã khắc vào trong xương cốt, nhưng không thể nói ra mấy lời này được, lập tức đảo tròng mắt: “Ta, đúng rồi, ta không biết làm!”

Sở Tu Viễn cạn lời, nghĩ rằng nàng đang sợ.

“Vi phu dạy nàng.” Sở Tu Viễn cởi giày ngồi lên giường

Lâm Hàn theo bản năng lui về phía sau: “Ta —— mệt mỏi, không, không muốn học.”

Sở Tu Viễn nhíu mày, xoay người đối diện với nàng: “Vậy khi nào phu nhân mới học?”

Loading...