Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 132

Cập nhật lúc: 2024-11-02 07:00:40
Lượt xem: 60

Sở Tu Viễn muốn Lâm Hàn mua thêm mấy món, hắn cũng đã thật sự nói ra lời này. Hắn đã nghĩ ngợi nhiều hôm, cho dù ngày hắn và Lâm Hàn bái đường người Lâm gia không tới, sau này về Lâm gia, Lâm Hàn vẫn phải đeo vàng đeo bạc lên người, nếu không lỗ tai của hắn và Lâm Hàn có thể bị người Lâm gia nói cho đóng thành kén mất.

Trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, Sở Tu Viễn đến chợ đông đã mua cho Lâm Hàn một đôi vòng vàng và một đôi vòng bạc, lại lựa thêm rất nhiều trâm cài bằng vàng bạc nạm ngọc. Lâm Hàn thấy hắn cứ như không cần bạc thấy cái gì cũng bảo tiểu nhị gói lại thì nhíu mày.

Ánh mắt của Sở Tu Viễn đã chú ý tới điểm này: “Phu nhân, cha nương nàng.”

Lâm Hàn nhịn xuống xúc động muốn trả đồ vật lại chỗ cũ, nhỏ giọng hỏi: “Cha ta đã gần năm mươi rồi, bệ hạ không chê ông ta già cả mắt mờ sao?”

“Về điểm này phu nhân có thể tự mình hỏi bệ hạ.” Sở Tu Viễn thấy tiểu nhị đã gói xong đồ, bảo gia định thanh toán rồi cùng Lâm Hàn đi ra ngoài: “Bệ hạ nói đợi thời tiết mát mẻ sẽ cho người tới phủ phụ nàng thu hoạch chỗ khoai kia.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Hàn dừng bước chân, nhìn Sở Tu Viễn: “Có thu thì vẫn là chúng ta thu, y đưa người tới cân ký à?”

“Đúng là không gạt được phu nhân.” Sở Tu Viễn vui vẻ, phát hiện thời tiết càng ngày càng oi bức: “Về đi. Ta cảm thấy thu hoạch không tồi, hôm nay đã làm quá nhiều việc rồi.”

Trên người Lâm Hàn không đổ mồ hôi, nhưng mặt đã bắt đầu bết dính, thậm chí có chút ngứa, cũng muốn nhanh về moojt chút. Nhưng vừa nhìn thấy xe ngựa, Lâm Hàn lại dừng bước.

“Làm sao vậy?” Sở Tu Viễn hỏi.

Lâm Hàn không đáp mà hỏi lại: “Lần sau ra ngoài có thể cưỡi ngựa được không?”

Sở Tu Viễn hướng theo tầm mắt của nàng nhìn thấy xe ngựa ở phía xa, đang muốn hỏi nàng đang yên đang lành sao lại muốn cưỡi ngựa, lại thấy mặt nàng bóng loáng, hắn lập tức hiểu ra —— nàng ngại nóng a.

“Có thể.” Sở Tu Viễn.

Lâm Hàn lộ ra ý cười, lập tức chạy về phía xe ngựa

Sở Tu Viễn theo phía sau, lắc đầu bật cười, vị phu nhân này của hắn cũng thật đặc biệt.

“Đại tướng quân?”

Sở Tu Viễn dừng lại nhìn Lâm Hàn, chuyện gì?

Lâm Hàn đang muốn nói không phải ta. Thình lình nghĩ đến triều đại này có không ít tướng quân, nhưng Đại tướng quân chỉ có một vị, đó chính là Sở Tu Viễn bên cạnh nàng. Không phải nàng gọi, vậy ai gọi chứ. Người khác cũng không biết hôm nay bọn họ tới chợ đông.

Lâm Hàn quay đầu nhìn lại, thấy một nữ tử khoảng tầm ba mươi ăn mặc hoa lệ đang đi tới chỗ bọn họ. Nữ tử dáng người đẫy đà, tướng mạo cũng không xuất sắc, nhưng gương mặt của nàng ta khiến Lâm Hàn cảm thấy như đã từng quen biết. Nhìn kỹ lại, đôi mắt của nữ tử rất giống Đại Bảo Bảo, đáy lòng tức khắc nổi lên dự cảm không lành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-132.html.]

“Tướng quân, ta đi trước một bước.” Lâm Hàn nói.

Sở Tu Viễn theo bản năng hỏi: “Đi chỗ nào?”

“Người nọ tới tìm chàng, ta ở chỗ này không tiện lắm.” Lâm Hàn thử thăm dò nói.

Sở Tu Viễn nghi hoặc: “Có gì mà không tiện?”

Lời này khiến cho Lâm Hàn sửng sốt, lúc nàng phản ứng kịp lại muốn bật cười, nàng thật là rảnh rỗi, thế mà lại đi nghi ngờ Sở Tu Viễn.

Sở Tu Viễn mà có bản lĩnh đó thì trước đây thê tử này của hắn đã không chạy theo quản sự.

Lâm Hàn lại nhìn nàng kia, rồi lại nhìn chằm chằm Sở Tu Viễn, không rảnh nhìn đường sá, không khỏi cảm thấy đồng tình, coi trọng ai không coi, thế nhưng lại coi trọng khúc gỗ Sở Tu Viễn này.

Nhưng mà còn chưa đợi Lâm Hàn nghĩ xong nguyên nhân nàng ta về tìm Sở Tu Viễn, nữ tử đã tới trước mặt hai người: “Vị này chính là?” Ngoài miệng hỏi Sở Tu Viễn nhưng đôi mắt lại nhìn Lâm Hàn.

Sở Tu Viễn không chút suy nghĩ: “Phu nhân ta. Công chúa cũng tới mua đồ à?”

“Công chúa?” Lâm Hàn đánh giá đối phương, thình lình nghe được xưng hô của Sở Tu Viễn thì kinh ngạc trợn mắt.

Công chúa đã thành niên của bổn triều chỉ có hai vị, người trẻ hơn khoảng tầm hai mươi, là thứ muội của Thương Diệu. Người lớn tuổi hơn chính là thân muội của hoàng đế, lớn hơn Sở Tu Viễn bốn tuổi, nhỏ hơn Thương Diệu hai tuổi. Chẳng phải là vị trước mắt này sao.

Thương Vãn kinh ngạc: “Ngươi không quen biết ta?”

Lâm Hàn giật khóe môi, trong lòng nói ngươi chẳng phải hoàng kim bạc trắng đồng thau, sao ta phải biết ngươi chứ.

“Không nghe tướng quân nhắc qua.” Lâm Hàn áy náy nói.

Biểu cảm của Thương Vãn nháy mắt chuyển từ kinh ngạc thành khiếp sợ, Lâm Hàn lại cảm thấy rất vui vẻ. Nàng đột nhiên phát hiện Thương Vãn búi kiểu tóc của phụ nhân, chứng minh nàng ta đã gả chồng, mà còn có ý gì với Sở Tu Viễn sao.

“Tướng quân, sao chưa từng nghe chàng nói qua?” Lâm Hàn không đợi Sở Tu Viễn và Thương Vãn mở miệng đã cố ý hỏi.

Sở Tu Viễn mày nhíu lại, hắn nói cái gì, nàng ta là muội muội của bệ hạ, đâu phải muội muội của hắn.

“Mấy ngày gần đây bận rộn, còn chưa kịp nói với phu nhân.” Sở Tu Viễn do dự một lát, nói: “Vừa lúc công chúa và phu nhân đều ở đây, công chúa, mấy ngày nữa ta sẽ bái đường với phu nhân, bệ hạ cùng Hoàng Hậu chủ trì, mong công chúa bớt chút thời gian đến dự.”

Thương Vãn đen mặt.

Loading...