Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 122

Cập nhật lúc: 2024-11-02 07:00:25
Lượt xem: 88

Cho người mượn cớ 3

Trước tận thế Lâm Hàn thích, cái vòng tay như vậy đem bán nàng đi cũng không mua nổi. Sau tận thế không thích nữa, không thể ăn không thể dùng, vừa chạm liền vỡ vụn, không cẩn thận còn có thể làm mình bị thương, phiền toái.

Hiện giờ Lâm Hàn rất thích, một ngày nào đó đầu Sở Tu Viễn bị ngựa đạp, muốn thu mấy thông phòng nạp mấy tiểu thiếp, một vòng tay như vậy có thể đổi một gian cửa hiệu mặt tiền ở chợ phía đông rồi.

“Thích chứ.”

Trong mắt Lâm Hàn có chút vui mừng, nhưng Sở Tu Viễn luôn cảm thấy nàng thích chỉ bởi bản thân vòng ngọc này có giá trị mà không phải bởi vì người tặng vòng ngọc là hắn.

Nhưng càng nghĩ như vậy trong lòng Đại tướng quân càng nghẹn khuất đến cực điểm. Lại cẩn thận ngẫm lại, mấy ngày nay Lâm Hàn đối mặt với hắn cũng là ngày càng tự tại, nếu như đổi giới tính thì chính là phó tướng của hắn a.

Sở Tu Viễn đánh giá Lâm Hàn một phen, vẫn tự nhiên hào phóng giống như lúc hắn mới vào cửa, không hề có một tia thẹn thùng của nữ nhi.

Lại bị bệ hạ nói trúng rồi.

Sở Tu Viễn không muốn thừa nhận sự thật này: “Ta dùng tiền bệ hạ thưởng ngươi để mua.”

“Cái gì?!” Lâm Hàn kinh ngạc trợn to hai mắt.

Đây mới là Lâm Hàn a.

Sở Tu Viễn nhịn cười nói: “Ta…”

“Không đánh nhau đấy chứ?”

Tiếng của Sở Mộc lại lần nữa truyền vào.

Sở Tu Viễn như bị nhồi m.á.u cơ tim: “Ăn cơm của ngươi đi.” Sau đó hắn liền nói với Lâm Hàn: “Ta nói với Hà An lấy một ít trong khố phòng ra bù lại cho ngươi.”

Lâm Hàn há hốc mồm: “Đây là chuyện bù lại cho ta sao?”

“Không phải à?” Sở Tu Viễn thử hỏi: “Hay là lần sau ta về nhà lấy tiền đã rồi mới đi mua nhé.”

Lâm Hàn cắn răng: “Ngươi căn bản không hiểu.”

Sở Tu Viễn quả thật không hiểu, không phải giận hắn dùng tiền của nàng mua vòng tay thì còn có cái gì đáng giận nữa đây.

“Dùng tiền của ta, ngươi lại cho ta tiền, không phải là tay trái đập tay phải sao?” Lâm Hàn hỏi.

Sở Tu Viễn ngẫm lại: “Xem như là vậy đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-122.html.]

“Vậy mà ngươi còn mua thứ vô dụng này?” Lâm Hàn trừng mắt nói.

Sở Tu Viễn suýt nữa thở không ra hơi bị nghẹn chết.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ta…ta vốn không định mua.” Trong lòng Sở Tu Viễn oán thầm, là bệ hạ nói nữ nhân đều thích cái này, lúc tặng nàng thì nhớ nói thêm vài lời êm tai nữa, nữ nhân kia có thể ghi tạc trong lòng đến tận mấy tháng. Thế nhưng nói ra lời này thì lại không khớp với cái lý do lúc trước của hắn: “Còn mấy ngày nữa là đến ngày thành thân của ta và ngươi rồi. Ngày đó nếu như cha nương muội muội ngươi tới đây, nhìn thấy tay ngươi trống không như vậy, có khi lại châm chọc ngươi nữa đấy.”

Lâm Hàn: “Ta có thể nói lại được mà, bọn họ không nói lại được ta đâu.”

“Ngày đại hỉ của ta và ngươi cần gì phải gây thêm phiền phức cho bản thân.” Sở Tu Viễn nói xong, dừng lại một chút: “Ta vốn định mua thêm cho ngươi một cây trâm vàng nữa, nhưng mà không thấy cái nào đẹp cả nên không mua.”

Lâm Hàn vừa nghĩ dùng tiền của nàng mua, tim gan phèo phổi đều co lại thành một khối đến run rẩy: “Cũng may mà ngươi không mua. Cái vòng tay này bình thường ta còn có thể đeo được, còn cái kia chỉ có thể vứt xó.”

Trong lòng Sở Tu Viễn tự nhủ, ta cũng đoán thế, cho nên đến cửa hàng vàng bạc ngọc khí cũng không đến xem trâm cài.

“Ta biết, vậy lần sau lại mua vòng tay nữa nhé.”

Lâm Hàn: “Còn mua nữa à?!”

“Cũng không thể cứ đeo mãi một cái được.” Sở Tu Viễn lần đầu tiên trong đời mua quà tặng cho nữ nhân, hết lần này tới lần khác còn rất ít lừa gạt nữ nhân, bị Lâm Hàn trừng mắt lại vừa chột dạ lại khiếp đảm: “Sau khi ta với ngươi bái đường xong là không lại mặt à? Ngày lại mặt đó không thể đeo vòng tay lúc bái đường được, nếu không cha nương ngươi thật cho rằng ta bị bệ hạ chán ghét vứt bỏ, nghèo đến mức ngay cả một cái vòng tay bằng vàng cũng không mua nổi.”

Lâm Hàn nghe vậy không khỏi nhíu mày: “Không đi có được không? Dù sao cha ta sợ ta khắc c.h.ế.t hắn, hận không thể đời này cũng không cần nhìn thấy ta nữa.”

“Được, nhưng thế thì sẽ cho người mượn cớ.”

Trong đáy lòng Lâm Hàn nhất thời vô cùng phiền não: “Đặt đồ xuống rồi đi ngay có được không?”

Sở Tu Viễn cẩn thận ngẫm lại: “Cũng được đấy.”

“Cứ quyết định như vậy đi.” Lâm Hàn không đợi Sở Tu Viễn mở miệng: “Đi ăn cơm trước đã, nếu còn không ra ngoài thì có khi Sở Mộc sẽ chạy tới gọi ta với ngươi đấy.”

Sở Tu Viễn vừa nghĩ đến đại chất tử của hắn, liền muốn đạp người trở về cách vách.

“Tướng quân, nghĩ cái gì vậy?” Lâm Hàn đến cửa phát hiện hắn không nhúc nhích, giống như một kẻ ngốc: “Có chuyện gì mà không thể sau khi ăn xong lại nghĩ?”

Sở Tu Viễn hít sâu một hơi: “Không có gì.” Hắn đuổi theo: “Ngoại trừ cá nướng ra thì còn món gì nữa?”

“Thịt gà với mấy rau củ ở hậu viện.” Lâm Hàn suy nghĩ một chút: “Không khác gì trưa hôm qua cả. Nếu tướng quân thích ăn cái gì thì cứ nói trước với ta một tiếng.”

“Vậy ta có thể nói không?”

Lâm Hàn theo tiếng nhìn lại, Tiểu Sở Dương quỳ gối ngồi trước trường kỷ quay đầu lại, trong tay còn kẹp một miếng thịt cá.

Loading...