Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 119
Cập nhật lúc: 2024-11-02 07:00:20
Lượt xem: 87
Hoàng đế Thương Diệu thấy vậy thì cố làm vẻ thoải mái: “Khanh cứ nói thẳng.”
“Vi thần nghe ý của đại tướng quân, có trâu là có thể nâng cao sản lượng lúa mì, vậy có phải là đang nói chỉ thiếu trâu thôi không?” Đại Ty Nông nói xong thì quay sang nhìn Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn: “Đúng vậy.”
“Nhưng theo những gì thần biết có trâu rồi cũng không được.” Đại Ty Nông đáp.
Thương Diệu nhướng mày: “Tại sao?”
“Xe gieo mầm không được.” Đại Ty Nông nói thẳng.
Thương Diệu có được cày và bừa bèn giao hai vật này cho Đại Ty Nông, sai hắn rèn thêm mấy bộ nữa rồi đưa đến hoàng trang, cẩn thận quan sát xem có hữu dụng hơn trước hay không.
Ngày xưa cày ruộng phải cần ít nhất là hai người, giờ đây có khung cày và bừa, một người một trâu là có thể làm được.
Đại Ty Nông không tin vật này là từ tay của một nữ nhân mà ra, nhưng sự xác thực trong lời nói của Thương Diệu khiến hắn ta không thể không tin. Hơn nữa, Hoàng đế bệ hạ là chủ của thiên hạ, không cần thiết phải nói dối vì một nữ tử.
Sau đấy nữa, có được khoai môn, Hoàng đế lại hạ lệnh cấm, trước khi thu hoạch không được đề cập với bất kỳ ai, kể cả Hoàng thái hậu và Hoàng hậu. Đại Ty Nông liền tin Hoàng đế… Sở phu nhân cũng là người đặc biệt.
Đại Ty Nông đã rất quen thân với Sở Tu Viễn, làm quan cùng triều đã hơn mười năm có lẻ, vừa thấy vẻ mặt khó hiểu của hắn là biết hắn không nghe hiểu: “Nghe nói khung xe cày bừa là do tôn phu nhân làm ra, đại tướng quân, có phải tôn phu nhân nhận thấy xe gieo hạt của bách tính đang dùng hiện giờ khác với xe gieo hạt mà nàng nói hay không?”
Trong lòng Thương Diệu rúng động, y nhìn Sở Tu Viễn, đợi hắn trả lời.
Sở Tu Viễn chần chừ đáp: “Khác nhau?”
“Có thể là khác.” Thương Diệu vẫn còn nhớ Lâm Hàn nói rằng những gì nàng biết đều là do người khác dạy, ở trung nguyên hẳn là không có nơi nào khác có thể có. Thế nên hôm đó nàng nói điều nàng làm đã có một người từng làm rồi, còn nhìn nàng ấy kỳ dị: “Đã quên phu nhân của ngươi nói như thế nào rồi à?”
Sở Tu Viễn ngẫm nghĩ: “Nhưng cái nàng ấy nói xe gieo hạt, cùng là xe gieo hạt thì có gì khác nhau?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Đại Ty Nông nghe xong thì lại không chắc chắn: “Bệ hạ?”
Thương Diệu trầm ngâm chốc lát, cho Đại Ty Nông lui xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-119.html.]
Khi bóng Đại Ty Nông nhỏ dần ngoài Tuyên Thất, Hoàng đế sai Tiểu Hoàng Môn đi lấy trăm vàng.
“Bệ hạ thế này là…”
Thương Diệu giơ tay cắt nàng lời hắn: “Thê tử kia của ngươi thấy tiền là sáng mắt. Nàng đưa cày và bừa đến, trẫm thưởng nàng ngàn vàng. Sau lại trình cách làm giấy và khoai môn, giờ đây giấy đã làm ra, nàng lại còn dâng cách nâng cao sản lượng lúa mì lên, không cho nàng chút lợi ích, nàng có thể nói cho ngươi sao?”
“Bệ hạ, nàng không phải loại người như thế.” Sở Tu Viễn đáp, “Thương lượng nói lời hay nàng sẽ nói thật.”
Thương Diệu hỏi ngược lại: “Ngươi lấy gì thương lượng với nàng?”
Sở Tu Viễn không khỏi bật cười: “Thần và nàng là phu thê.”
“Phu thê còn chưa bái đường.” Thương Diệu liếc hắn một cái: “Hay là ngươi và ta đánh cược, cược ngươi và Đại Bảo nhà ngươi cùng rơi xuống nước, Đại Bảo biết bơi, còn ngươi không biết, Lâm thị cũng sẽ đi cứu Đại Bảo mà không hề do dự.”
Sở Tu Viễn: “Cái này sao mà cược được?”
“Vậy thì cháy lửa?” Thương Diệu nói: “Chắc chắn nàng sẽ không lo chuyện sống c.h.ế.t của ngươi.”
Sở Tu Viễn cười khổ; “Bệ hạ, giờ vi thần đã ba mươi, Đại Bảo mới bảy tuổi, bất kể là trong tình huống nào nàng cũng sẽ cứu con trước.”
Thương Diệu suy ngẫm thấy cũng phải: “Vậy trẫm lại hỏi ngươi một câu hỏi, ngươi về đã hơn một tháng rồi, Lâm thị có từng bộc lộ chút yêu thương nào với ngươi không?”
Biểu cảm của Sở Tu Viễn ngơ ngác.
“Không có?” Thương Diệu đoán ngay ra là như thế. Lần trước ở Sở gia hắn đã phát hiện Lâm Hàn rất tôn trọng Sở Tu Viễn, nhưng trong ánh mắt nàng nhìn Sở Tu Viễn không hề có chút tình ý nào. Sau đó hắn mới cố ý chỉ rõ trước mặt con trẻ rằng ngày xưa Lâm Hàn rất cực khổ, khiến con trẻ đau lòng, rồi khiến con thành điểm yếu của Lâm Hàn: “Đã nói với ngươi từ trước rồi, nữ nhân phải dỗ dành, ngươi còn không nhận ra.”
Sở Tu Viễn chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, hắn không cần sự mến mộ của nữ tử. Nhưng bị bỗng dưng bị Hoàng đế chỉ ra, Sở Tu Viễn lại không biết nên giải thích thế nào, thậm chí đầu cũng ngẩn ra: “Bệ hạ… nàng và vi thần vẫn chưa quen thân.”
Thương Diệu cười giễu một tiếng: “Muội muội của trẫm cũng không thân quen với ngươi, nếu không phải sợ bị ngươi g.i.ế.c thì đừng nói đến việc ngươi có ba đứa con, có tám đứa nó cũng muốn gả cho ngươi.”
“Bệ hạ, khác nhau mà, đầu năm nay nàng mới đến kinh sư.” Sở Tu Viễn cau chặt hàng mày: “Vãn công chúa và thần đã quen biết hơn mười năm rồi.”
Thương Diệu thấy hắn vẫn nói nàng bèn bảo: “Chẳng qua ngươi không dám thừa nhận thê tử của ngươi không thích ngươi thôi.”