Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 104
Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:15:33
Lượt xem: 102
“Phụ hoàng về rồi sao?” Tiểu Thái Tử cầm đồ chơi, không ngẩng đầu lên.
Trong cung không có người cùng tuổi nên thấy tiểu Thái tử như thế này Lâm Hàn cũng không ngạc nhiên, nàng ngồi xổm xuống nói: “Phụ hoàng con đang ở trong xe đợi con. Phải về cung ăn bữa trưa rồi.”
“Con không đói.” Tiểu Thái tử nói ra trong vô thức.
Sở Tu Viễn đi vào thì nghe thấy câu này: “Không nhớ mẫu hậu ngươi sao? Ngươi ăn dưa no rồi nhưng mẫu hậu ngươi vẫn chưa ăn, không muốn mang về cho mẫu hậu ngươi thử sao?”
Trên mặt tiểu Thái tử lộ ra vẻ do dự.
Sở Tu Viễn cúi người bế nó lên, rồi truyền tay giao cho Sở Mộc.
“Qua mấy hôm nữa Đại Bảo và Nhị Bảo nghỉ hè, ngươi muốn tới lúc nào thì tới lúc ấy.” Sở Mộc nói.
Trong mắt tiểu Thái tử tỏ niềm vui: “Mộc ca ca tới đón ta nhé?”
“Ừ, ta đến đón ngươi.” Tiểu Thái tử còn quá nhỏ, Hoàng đế Thương Diệu mong con cái nên người cũng không dám dục tốc bất đạt – bắt nó học văn học võ. Bế thằng bé ra không phải chuyện khó khăn gì đối với Sở Mộc, đánh tiếng chào hỏi với cô mẫu hắn là được.
Tiểu Thái tử ở trong lòng đại biểu ca của nó quay người lại, vẫy bàn tay nhỏ với ba đứa trẻ: “Đại Dương, Tiểu Ngọc, Bạch Bạch, qua mấy ngày nữa ta lại tới chơi với các ngươi.”
“Không được gọi ta là Đại Dương.”
“Không được gọi ta là Tiểu Ngọc.”
“Ta là Đại Bảo Bảo.”
Ba đứa trẻ cất lời cùng lúc.
Sở Tu Viễn đau đầu, ra hiệu với Sở Mộc rồi đi ra ngoài.
Sở Mộc bế tiểu Thái tử đi theo.
Lâm Hàn do dự thoáng chốc, rồi bế Đại Bảo Bảo, dẫn Sở Dương và Sở Ngọc đi theo bọn họ đi tiễn phụ tử Thiên gia.
Thương Diệu vừa rời đi, Lâm Hàn bèn để Sở Mộc dẫn ba đứa trẻ quay về nhà ăn dưa: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Giấy đã làm ra rồi, có thể viết, nhưng không tốt cho lắm.” Sở Tu Viễn chần chừ đáp: “Ý của Trung lang tướng tới bẩm báo là còn phải cải tiến.”
Lâm Hàn: “Thật ư?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-104.html.]
Sở Tu Viễn ngoảnh đầu lại thì nhìn thấy vẻ kinh hỉ vạn phần của nàng, không hiểu sao hắn lại buồn cười: “Lừa nàng làm gì?’
Vậy thì sao bệ hạ lại không vui?” Mặt dài ra như kiểu có ai muốn mưu triều soán ngôi: “Tướng quân cũng không thấy vui sao?”
Sở Tu Viễn thở dài.
Lâm Hàn bị tiếng thở dài của hắn làm cho kinh hồn bạt vía, vội vàng sai đám gia đinh nha hoàn đi xa: “Tướng quân, chàng đừng thế này.”
Gan nàng nhỏ, nên không khỏi thấy sợ.
“Giaays làm ở vườn phù dung.”
Lâm Hàn gật đầu, đùng rồi, Khương Thuần Quân từng nhắc đến.
“Trung lang tướng của vườn Phù Dung sau khi có được giấy bèn vào cung bẩm báo bệ hạ, đúng lúc ấy bệ hạ lại đến chỗ này của chúng ta. Nên vị Trung lang tướng ấy bèn đi tìm Thái hậu, Thái hậu nói bệ hạ đang ở đây.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Tu Viễn dừng lại một thoáng: “Phu nhân đã nghe hiểu chưa?”
Lâm Hàn như hiểu rồi, nhưng lại như chưa hiểu.
“Tướng quân hỏi ta trong đất nào trồng dưa gì, thì ta còn có thể nói với chàng một hai. Chàng hỏi ta ấp gà con mất bao lâu, ta cũng không phải không biết. Chàng bảo ta đoán chuyện này, ta nào đoán ra được.”
Lâm Hàn cười khổ: “Người ngoài không biết, chàng còn không rõ hay sao, ngày trước ta luôn ở huyện Phụng Tường, quan to nhất ta từng gặp là cha ta, huyện thừa của huyện Phụng Tuyền, khi ta sáu tuổi thì năm ấy tới kinh sư.”
Đại sự trong triều Lâm Hàn chưa nghe được mấy chuyện, bảo nàng đoán chuyện của Hoàng gia thật là làm khó cho con người ta.
Sở Tu Viễn: “Hôm nay bệ hạ tới đây không hề kể cho ai, đến cả Dịch Nhi cũng ra ngoài mới biết là đến chỗ chúng ta.”
“Vậy sao Thái hậu biết được?” Lâm Hàn vừa hỏi ra thì lập tức hiểu ngay, vội đè giọng lại: “Thái hậu theo dõi bệ hạ?”
Sở Tu Viễn: “Bệ hạ nghi ngờ có người của Thái Hậu ở Tuyên Thất.”
“Hả?” Lâm Hàn không hỏi kêu lên một tiếng kinh ngạc.
Sở Tu Viễn bịt miệng nàng lại theo vô thức, phản ứng lại thì vội vàng rụt về, mặt đỏ bừng theo.
Ở trước mặt có thêm một cái tay, Lâm Hàn theo thói quen định phản kích lại, vừa trông thấy từ trán tới cổ hắn đều đỏ thì không những thả lỏng mà còn buồn cười, Sở Tu Viễn này cũng thú vị đấy: “Chưa từng nghe nói Thái hậu và bệ hạ mẫu tử không hòa hợp bao giờ.”
Sở Tu Viễn khẽ ho một tiếng, lấp l.i.ế.m sự không thoải mái của mình: “Đã từng nghe nói đến Hàn vương chưa?”
“Đệ đệ cùng cha cùng nương với bệ hạ, hình như nhỏ hơn bệ hạ ba bốn tuổi.” Lâm Hàn định hỏi Hàn vương thì sao, chợt trong lòng rúng động: “Không phải chứ? Đại nhi tử, tiểu nhi tử không phải đều là con trai của Thái hậu sao, ai làm Hoàng đế chả giống nhau.”