Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 100
Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:15:27
Lượt xem: 109
“Thẩm thẩm ngươi nói trong dưa này đều là nước.” Tính cách Sở Mộc … , bởi vì cô mẫu là Hoàng hậu, thúc phụ là Đại tướng quân, mấy năm nay cũng bị nuôi dưỡng một chút thói quen xấu của con cháu thế gia. Thương Diệu vì thế mà quở trách hắn, Sở Mộc không nghe, Thương Diệu lại không nỡ đánh bại nhuệ khí của hắn, chỉ có thể tùy hắn. Hiện giờ bị Lâm Hàn thu thập, Thương Diệu cực kỳ vui mừng: “Chúng ta có nhiều người như vậy, vì sao thẩm thẩm ngươi chỉ để thúc phụ ngươi cắt có một trái?”
Sở Mộc nhìn dưa hấu trong tay, lập tức cảm thấy không còn ngọt nữa.
“Ngươi cũng ăn no rồi à?” Lâm Hàn cố ý hỏi.
Sở Mộc: “…Chưa.”
“Vậy thì ăn đi. Dưa này để qua đêm sẽ dở lắm.” Lâm Hàn chỉ vào quả dưa hấu lớn bên cạnh hắn: “Quả này để Bệ hạ mang về. Mấy trái ở hậu viện ta thấy chưa chín lắm, sợ ruột bên trong vẫn còn trắng.”
Thương Diệu chú ý tới hạt dưa hấu hắn nhổ ra là màu đen: “Cất mấy hạt này lại, sang năm là có thể trồng được phải không?”
“Quả dưa hấu này chín rồi nên hạt của nó có thể trồng được.” Lâm Hàn suy nghĩ một chút: “Nhưng mà trước tiên phải ươm mầm đã, sau đó mới chuyển vào trồng trong đất.”
Chuyện này Thương Diệu không hiểu, nhưng trong vườn Phù Dung của hắn có không ít quan viên hiểu chuyện làm nông, liền nháy mắt với người hầu cất hạt dưa hấu đi.
Lâm Hàn không cho đám người nội thị, lang quan động thủ, liền lệnh cho Hồng Lăng cùng Hồng Ngẫu thu nhặt một chút, cuối cùng không quên nói: “Cất vỏ dưa lại, giữ lại cho heo ăn.”
“Cho cái gì ăn?” Thương Diệu cho rằng mình nghe lầm.
Đại Bảo Bảo ăn no rồi muốn chen vào trong n.g.ự.c Lâm Hàn đột nhiên mở miệng: “Heo đó.”
“Heo ở đâu ra?” Thương Diệu vô thức hỏi.
Trong lòng Lâm Hàn run lên, ôm lấy Bảo Bảo: “Sao ăn xong cả người bẩn thế hả, để nương dẫn con đi tắm.”
“Đứng lại.” Thương Diệu lớn tiếng nói.
Lâm Hàn dừng chân lại, nhưng nghĩ hắn cũng không nói là bảo ai đứng lại nên tiếp tục đi ra ngoài.
“Lâm thị!” Thương Diệu lại mở miệng.
Sở Tu Viễn không khỏi bật cười: “Bệ hạ, việc này thần biết, vi thần nói cho ngài nghe.”
Thương Diệu trừng mắt nhìn bóng lưng Lâm Hàn, quay sang Sở Tu Viễn: “Ngươi không ở nhà, ngươi biết cái gì mà nói.”
Trước đó Sở Tu Viễn vừa nghe Hồng Lăng nói trong nhà hắn không chỉ có gà mà còn có heo, suýt nữa bị doạ thành đồ ngốc, cho rằng mình đi nhầm cửa. Đến lúc biết được trong phủ lúc đó không có tiền, Lâm Hàn nuôi heo nuôi gà là muốn sau này làm thịt ăn, không cần ra ngoài mua nữa, Sở Tu Viễn mặc dù cho rằng không cần thiết nhưng cũng có thể hiểu được một hai. Trước kia nàng ở huyện Phượng Tường, thức ăn không chừng cũng chẳng tốt như trong phủ, liền mặc kệ Lâm Hàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-100.html.]
Chuyện này Sở Tu Viễn không nói, chỉ là nhắc nhở Thương Diệu: “Bệ hạ ngài đã quên, nàng trước kia ở Lâm gia sống qua ngày như thế nào rồi à?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Như thế nào ạ?” Tiểu Sở Dương không nhịn được hỏi.
Sở Tu Viễn quay về phía nhi tử, thấy Tiểu Sở Ngọc cũng mang vẻ mặt tò mò, vội vàng nháy mắt với Sở Mộc, dẫn hai đứa bọn chúng đi ra ngoài.
Hai hài tử lập tức ôm lấy trường kỷ.
Sở Mộc thấy hai đường đệ vô lại như vậy, buồn cười để cho Sở Tu Viễn tự mình ra tay.
Thương Diệu giơ tay lên, để cho bọn chúng nghe.
“Bệ hạ...” Sở Tu Viễn không đồng ý.
Đặt ở trước kia Thương Diệu không cho phép hài tử nghe những thứ này, nhưng qua lời Sở Tu Viễn vừa nói, Thương Diệu nhớ tới tình huống hắn phái người tra được —— Lâm Hàn sống một mình ở huyện Phượng Tường, không thân nhân không bằng hữu nhà chỉ có bốn vách tường, không có bất kỳ cái gì để dựa vào cả, liền cảm thấy hài tử cũng nên biết chuyện này.
Mấy hài tử đồng tình, thậm chí cảm thấy Lâm Hàn đáng thương thì sẽ đối xử tốt hơn nữa với Lâm Hàn, một ngày nào đó Sở Tu Viễn không biết ăn nói chọc tới Lâm Hàn, Lâm Hàn cũng sẽ nể mặt mấy hài tử mà cũng không bỏ hắn mà đi.
Nhưng mà, Thương Diệu vẫn chưa nói những lời này: “Nàng ở Lâm gia không được ăn cơm, cũng không được nuôi ở trong phủ…”
“Nương ở nhà không được ăn cơm sao?” Tiểu Sở Dương hét lên: “Tại sao cha của nương lại tệ như vậy chứ?”
“Quá tệ luôn!” Sở Ngọc nói theo: “Cha, ngài…”
Sở Tu Viễn nhíu mày: “Để bệ hạ nói xong cái đã.”
“Nương đã không có cơm mà ăn, bệ hạ lại còn quở trách nương nữa à?” Sở Dương quay sang Hoàng đế.
Thương Diệu cố ý nói: “Cha ngươi là Đại tướng quân, để cho người ngoài biết phủ tướng quân có nuôi heo còn thành ra thể thống gì nữa!”
“Ta, ta…” Hài tử cứ “ta” mãi mà không thể nói ra lời.
Sở Tu Viễn nói tiếp: “Không ai biết đâu, chỉ nằm một góc ở hướng đông bắc, bên cạnh là chuồng ngựa, người ngoài sẽ không đi về phía bên kia.”
Thương Diệu hừ một tiếng, biểu đạt bất mãn trong lòng hắn.
“Bệ hạ, nương ta nuôi heo đều là heo ngon cả.” Tiểu Sở Dương lại nhịn không được vì Lâm Hàn biện giải.