Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN VỀ CỔ ĐẠI- TA LÀM VỢ BÉ LỢI HẠI - Chương 647: Cầu xin người cứu họ đi

Cập nhật lúc: 2024-11-02 00:46:30
Lượt xem: 21

Thấy vợ chồng Anh vương sắp bị cấm quân bắt đi, Tiêu Hề Hề bước nhanh tới.

“Chờ đã!”

Tiêu Lăng Phong vừa thấy nàng, lập tức khom người hành lễ “Mạt tướng bái kiến trắc phi nương nương.”

Tiêu Hề Hề tò mò hỏi.

“Tướng quân, ở đây xảy ra chuyện gì? Các người muốn đưa Anh vương và vương phi đi đâu?”

Tiêu Lăng Phong thấp giọng trả lời “Mạt tướng phụng lệnh lục soát thành Thịnh Kinh, lúc lục soát tới phủ Anh vương thì phát hiện vài thứ không ổn, mạt tướng phải đưa Anh vương và vương phi đến Đại Lý Tự, đợi Hoàng thượng xử lý.”

Lạc Dạ Thần tức giận “Mấy thứ đó vốn không phải của chúng ta! Chúng ta thậm chí còn không biết trong phủ có mấy thứ đó, chúng ta bị người khác hãm hại!”

Tiêu Lăng Phong “Có phải hãm hại hay không, chuyện này ngài không quyết định được, mạt tướng cũng vậy, phải do Hoàng thượng xử lý.”

Nói xong, ông phất tay, bảo cấm quân đưa vợ chồng Anh vương lên xe.

Tiêu Hề Hề hỏi “Đồ vật tìm thấy trong vương phủ để ở đâu? Có thể cho ta xem một chút được không?”

Nếu là người khác nói, Tiêu Lăng Phong nhất định sẽ từ chối.

Nhưng Tiêu Hề Hề lại khác, ông cảm thấy có lỗi với cô con gái này.

Chỉ là nhìn thôi, chắc không có vấn đề.

Ông sai người mang hộp đựng vật yểm thắng đến.

Mở hộp ra liền thấy vật trong đó.

Là bốn người rơm và một đèn lồng thất tinh.

Cố Diệp Phi

Đèn lồng thất tinh có viết sinh thần bát tự.

Tiêu Hề Hề muốn cầm lên xem kỹ, thì bị Tiêu Lăng Phong ngăn lại.

“Nương nương, những thứ này không sạch sẽ, tốt nhất đừng chạm vào.”

Tiêu Hề Hề cũng không kiên trì, nàng thu tay về.

Chiếc hộp đóng lại rồi bị mang đi.

Tiêu Lăng Phong chắp tay cáo từ “Mạt tướng phải hồi cung phục mệnh, đi trước một bước.”

Tiêu Hề Hề nhắc nhở.

“Vừa nãy ta gặp Khải Minh, đệ ấy nói có chuyện quan trọng muốn tìm người.”

Tiêu Lăng Phong thấy nàng nháy mắt với mình, trong lòng khẽ động, vẻ mặt không đổi đáp lại “Đa tạ nương nương nhắc nhở, mạt tướng biết rồi.”

Tiêu Hề Hề đứng đó nhìn họ rời đi.

Đợi người đi xa, nàng thu lại ánh mắt, nhìn cổng phủ Anh vương đóng kín.

Bên ngoài có mấy cấm quân đứng canh, bọn họ phụ trách canh gác nơi này, tránh để hạ nhân trong vương phủ tự ý chạy trốn.

Tiêu Hề Hề lên xe, nói với Thượng Khuê.

“Đi một vòng vương phủ.”

“Vâng.”

Cỗ xe bắt đầu đi quanh phủ Anh vương.

Không chỉ cổng chính mà các cổng phụ và cổng sau đều có cấm quân.

Tiêu Hề Hề không muốn xung đột trực diện với cấm quân.

Nàng tìm một nơi hẻo lánh, dùng khinh công trèo tường vào trong.

Vì Anh vương và vương phi bị bắt, người trong phủ vô cùng hoảng sợ.

May là vẫn còn đại quản gia quản lý mọi việc nên trong phủ không mấy loạn.

Tiêu Hề Hề tìm thấy tiểu viện nơi Sở Kiếm ở.

Nàng đẩy cửa ra, thấy Sở Kiếm vẫn bình an vô sự nằm trên giường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Sở Kiếm ngạc nhiên khi thấy nàng đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-ta-lam-vo-be-loi-hai/chuong-647-cau-xin-nguoi-cuu-ho-di.html.]

“Sư tỷ, cuối cùng tỷ cũng tới rồi, tỷ có biết vương gia và vương phi bị bắt rồi không?”

Tiêu Hề Hề “Ta biết, bọn họ bị đưa đến Đại Lý Tự, nơi này không còn an toàn, ta phải đưa đệ đi.”

Sở Kiếm hỏi “Anh vương và vương phi phải làm sao? Vừa rồi cấm quân xông vào phủ lục soát, nghe nói bọn họ tìm được vật yểm thắng, là ai đang xài thuật yểm thắng?”

“Không chỉ ở phủ Anh vương, mà những nơi khác cũng có, số vật yểm thắng đó đều ghi sinh thần bát tự của Hoàng đế.”

Sở Kiếm cau mày “Có người dùng thuật yểm thắng mưu hại Hoàng đế? Không, Anh vương và vương phi không phải loại người đó, chắc chắn có người lợi dụng thuật yểm thắng hãm hại họ, sư tỷ, chúng ta phải nghĩ cách cứu họ!”

Tiêu Hề Hề “Chuyện này không thể gấp, ta đưa đệ đi trước.”

Nàng đỡ Sở Kiếm đứng dậy, cõng trên lưng.

Tuy Sở Kiếm kém nàng hai tuổi nhưng dáng cao chân dài.

Y nằm trên lưng Tiêu Hề Hề như thể có một ngọn núi lớn đang đè lên nàng, khiến nàng trông càng nhỏ con yếu đuối, vô cùng đáng thương.

Sở Kiếm thở dài “Bình thường tỷ ăn nhiều hơn đệ, sao không thấy tỷ cao lên nhỉ?”

Tiêu Hề Hề “Còn nói nhảm, ta sẽ ném đệ xuống ao cho cá ăn.”

Sở Kiếm “Hu hu hu ~”

Tiêu Hề Hề cõng con quái vật hu hu dài mét tám ra khỏi sân, tình cờ gặp đại quản gia đang đi về phía này.

Đại quản gia đến đưa thuốc cho Sở Kiếm, ông giật mình khi thấy Tiêu trắc phi cõng Sở Kiếm trên lưng.

“Nương nương làm sao vào được?”

Tiêu Hề Hề “Ta trèo tường vào.”

Đại quản gia nhất thời không biết nói gì, ngượng ngùng nói “Tường của vương phủ tốt không?”

Tiêu Hề Hề “Rất tốt, rất chắc chắn.”

“Vậy … vậy thì tốt.” đại quản gia nhìn Sở Kiếm được cõng trên lưng, thận trọng hỏi “Nương nương muốn đưa Sở công tử đi à?”

“Ừm, ta muốn đổi chỗ ở cho đệ ấy, khoảng thời gian này, cảm ơn ông đã chăm sóc đệ ấy.”

“Đây là bổn phận của chúng nô tài.” đại quản gia nhìn thuốc sắc trong tay “Vậy thuốc này?”

Đây là thuốc bồi bổ cơ thể, uống hay không cũng không có gì khác biệt, nhưng người ta đã sắc thuốc xong còn mang đến cho, Sở Kiếm không thể từ chối, đành mở miệng, bày ra tư thế chờ đút.

Đại quản gia đút y uống thuốc.

Tiêu Hề Hề chuẩn bị cáo từ.

Đại quản gia do dự, nhưng cuối cùng không nhịn được gọi nàng.

“Nương nương, người có thể nể tình thường ngày, ra tay cứu họ được không?”

Tiêu Hề Hề nhìn ông.

Đại quản gia quỳ xuống cầu xin “Vương gia và vương phi đều là người tốt, chưa từng dùng thuật yểm thắng gì, cũng không có ý đồ mưu hại Hoàng đế, họ bị oan, cầu xin người cứu họ đi!”

Tiêu Hề Hề “Ta biết bọn họ bị oan, ta sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện này, ông có thể nhân lúc này tra xét lại người trong vương phủ, xem thử mấy vật yểm thắng đó từ đâu ra.”

Đại quản gia sửng sốt “Ý người là, trong vương phủ có nội gián?”

“Cũng có thể là người ngoài lén bỏ vật yểm thắng vào, hoặc là người trong vương phủ bị người khác mua chuộc, dù là kiểu nào, ông cũng nên tra kỹ trước.”

Đại quản gia trịnh trọng trả lời “Vâng!”

Tiêu Hề Hề cõng Sở Kiếm rời đi.

Vì có thêm người nên lần này động tác trèo tường của Tiêu Hề Hề có hơi vụng về.

Khó lắm mới đáp đất an toàn, Thượng Khuê vội bước tới giúp đỡ.

Hai người đỡ Sở Kiếm lên xe.

Thượng Khuê hỏi “Tiếp theo nên đi đâu?”

Tiêu Hề Hề suy nghĩ một chút, nói “Rời thành, đến Ẩn Nguyệt sơn trang.”

Ẩn Nguyệt sơn trang là tài sản riêng do Thái tử đứng tên, trước đây Thái tử từng đưa nàng đến đó câu cá, ở đó cũng nuôi rất nhiều bò và cừu, nàng có thể uống sữa tươi hàng ngày là vì có sơn trang này.

Sơn trang nằm ở ngoại thành, chắc là cấm quân không tra đến đó, hơn nữa còn do người của Thái tử canh giữ, nên người không phận sự không thể vào trong.

Tiêu Hề Hề sắp xếp cho Sở Kiếm ở Ẩn Nguyệt sơn trang rồi về cung.

Loading...