XUYÊN VỀ CỔ ĐẠI- TA LÀM VỢ BÉ LỢI HẠI - Chương 502: Các ngươi muốn ép chết ta!
Cập nhật lúc: 2024-11-01 17:14:33
Lượt xem: 35
Hôm nay là ngày thứ hai của khoa cử, cũng là ngày thứ ba Thái tử lập quân lệnh trạng.
Triệu Hiền mặc quân phục xuống ngựa, ngẩng đầu nhìn tấm biển lầu Đông Lai ra lệnh.
“Bắt người!”
Ngọc Lân vệ xông vào lầu Đông Lai.
Quan khách đang dùng bữa giật mình khi quan binh xông vào.
Tay phải Triệu Hiền ấn trên cán đao, vẻ mặt nghiêm nghị “Người không liên quan thì ra ngoài.”
Hầu hết các vị khách đều sợ c.h.ế.t khiếp, một số ít quan khách cố nói lý lẽ với Ngọc Lân vệ, nhưng khi thấy Ngọc Lân vệ rút bội đao, tức thì sợ hãi, ai nấy lần lượt chạy ra ngoài.
Trong nháy mắt, cả lầu Đông Lai trống rỗng.
Chưởng quầy và đám người làm bị tóm gọn.
Đám người làm vô cùng sợ hãi, nhưng chưởng quầy vẫn bình tĩnh.
Chưởng quầy chắp tay với Triệu Hiền, lễ phép nói “Vị tướng quân này, tại sao ngài lại dẫn binh xông vào lầu Đông Lai? Trong đây có hiểu lầm gì không?”
Triệu Hiền lạnh lùng nói “Không có hiểu lầm, chúng ta muốn bắt chính là ngươi, đi theo chúng ta một chuyến.”
Chưởng quầy đứng tại chỗ “Tướng quân, đây là dưới chân thiên tử, dù ngài có là mệnh quan triều đình cũng không thể vô cớ bắt người chứ?”
Triệu Hiền nhìn ông một lúc, rồi đột nhiên cười lạnh.
“Ngươi muốn lý do phải không? Được, lý do ta bắt ngươi, là vì có người báo quan, nói chỗ ngươi xảy ra trộm cắp. Có người từng làm mất một cuốn sách ở chỗ ngươi, ngươi là ông chủ ở đây, phải theo chúng ta về tra án.”
Nghe vậy, vẻ mặt bình tĩnh ban đầu của chưởng quầy trở nên khó coi.
Ông gượng cười “Chỉ là một cuốn sách, cần gì huy động nhiều người như vậy? Cùng lắm ngài ra một cái giá, lầu Đông Lai chúng tôi đền cho hắn là được rồi.”
Triệu Hiền “Đó là sách của Tần gia Cửu công tử, vô cùng quý giá, ngươi đền nổi không?”
Con ngươi của chưởng quầy chấn động kịch liệt.
Ông khó tin nhìn Triệu Hiền, như thể không hiểu tại sao đối phương có thể nói ra lời như vậy?
Triệu Hiền quay lại nói “Đưa hết tất cả đi.”
Ngọc Lân vệ đeo gông chọ bọn chúng, đẩy đám người ra khỏi lầu Đông Lai.
Động tĩnh ở đây rất lớn, thương gia lân cận và người đi đường đều bị thu hút.
Rất nhiều quần chúng ăn dưa tập trung bên ngoài lầu Đông Lai.
Vừa ăn dưa vừa nhỏ giọng bàn tán.
Triệu Hiền hoàn toàn không quan tâm đến việc bị mọi người vây xem, hắn vô cảm xoay người lên ngựa, dẫn Ngọc Lân vệ đến Hình Ngục Ti.
Tuy bọn họ cưỡi ngựa, nhưng tốc độ không nhanh, dọc đường bị rất nhiều người vây xem.
Lúc bọn họ đến Hình Ngục Ti, gần như một nửa thành Thịnh Kinh đều biết lầu Đông Lai đã bị quan phủ niêm phong, còn về lý do là vì một cuốn sách bị trộm!
Chuyện này thật khó tin.
Chỉ là một cuốn sách, sao lại liên lụy cả lầu Đông Lai bị niêm phong?!
Trong phòng dụng hình của Hình Ngục Ti.
Chưởng quầy lầu Đông Lai bị ấn quỳ xuống đất.
Sắc mặt ông tái nhợt như tờ giấy, trên người đổ đầy mồ hôi lạnh.
Hình bộ Thượng thư Đổng Minh Xuân ngồi phía trên.
Ông cúi đầu nhìn người đang quỳ trên đất, lạnh lùng hỏi “Ba ngày trước ở lầu Đông Lai, trong hội thơ do Tần Ổn tổ chức có phải xảy ra một vụ trộm cắp?”
Chưởng quầy lắc đầu “Không có.”
Đổng Minh Xuân “Nói dối, hôm đó Tần Ổn làm mất một cuốn sách, hắn rất lo lắng, còn đặc biệt gọi ngươi đến hỏi có ai vào phòng riêng của hắn không? Lúc đó ngươi trả lời thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-ta-lam-vo-be-loi-hai/chuong-502-cac-nguoi-muon-ep-chet-ta.html.]
Chưởng quầy liên tục lắc đầu “Không có, không có chuyện đó.”
Cố Diệp Phi
Đổng Minh Xuân phớt lờ phủ nhận của ông, tiếp tục “Lúc đó ngươi nói, ngươi thấy có một thư sinh vào phòng riêng, ngươi vừa hay biết thư sinh đó, hắn tên Lý Quý.”
Chưởng quầy nghe thấy tên Lý Quý, sắc mặt ngày càng xấu đi, cơ thể cũng run lên.
Dù vậy, ông vẫn lắc đầu “Tôi không nhớ có chuyện như vậy.”
Đổng Minh Xuân “Vì có ngươi nhận dạng, Tần Ổn biết Lý Quý đã trộm cuốn sách của mình. Hôm sau, Lý Quý bị người khác phát hiện đã c.h.ế.t ở tiểu viện của mình.”
Chưởng quầy hận không thể bịt lỗ tai lại “Tôi thật sự không biết gì hết!”
Đổng Minh Xuân “Dù ngươi không nói gì, chúng ta cũng đã biết chân tướng sự việc, người đâu, đưa ông ta ký tên!”
Tức thì có quan sai đặt bản khẩu cung đã viết sẵn đến trước mặt chưởng quầy.
Chưởng quầy thấy nội dung của bản khẩu cung, đôi mắt đầy hoảng sợ, như thể thứ ông nhìn thấy không phải là khẩu cung, mà là một con thú ăn thịt người.
Ông sống c.h.ế.t không chịu ký, hét lên mình bị oan!
Đổng Minh Xuân sai người đè chưởng quầy xuống, nắm tay ông ta, buộc ông ta ấn dấu tay đỏ tươi lên bản khẩu cung.
Sau khi ấn dấu vân tay, chưởng quầy hoàn toàn sụp đổ, bật khóc ngay tại chỗ.
“Các ngươi muốn ép c.h.ế.t ta!”
Đổng Minh Xuân khá hài lòng nhận bản khẩu cung, liếc nhìn chưởng quầy đang quỳ khóc trên đất, khẽ cười nói với giọng điệu ân cần đến không ngờ.
“Đi thôi, ta sai người đưa ngươi ra ngoài.”
Đổng Minh Xuân hạ lệnh, cai ngục cởi dây trói cho chưởng quầy, đỡ ông đứng dậy.
Chưởng quầy ngu ngơ trước thái độ xoay chuyển một trăm tám mươi độ của ông, thậm chí cũng dần dần ngừng khóc.
Đổng Minh Xuân nói với quan viên bên cạnh “Tiễn ông ta ra ngoài.”
“Vâng.”
Quan viên đó đích thân tiễn chưởng quầy ra khỏi Hình Ngục Ti, còn cho ông lên xe ngựa của mình.
Chưởng quầy cố gắng từ chối, nhưng quan viên không cho ông cơ hội từ chối, ra hiệu cho thuộc hạ ép ông lên xe ngựa.
Xe ngựa dừng lại trước cửa lầu Đông Lai.
Những người tụ tập quanh lầu Đông Lai xem náo nhiệt đã đi hết.
Quan viên đích thân đỡ chưởng quầy xuống xe, nhẹ nhàng nói với ông.
“Người làm và đầu bếp của ông cũng đã thả hết rồi, hôm nay đã đắc tội, quấy rầy việc làm ăn của ông, thành thật xin lỗi. Nhưng mà ông yên tâm, manh mối mà ông cung cấp lần này rất có ích, chờ chúng ta giải quyết chuyện này rồi bẩm báo lên triều đình, nhất định sẽ thưởng hậu hĩnh cho ông.”
Chưởng quầy càng nghe càng thấy không đúng, ông cung cấp manh mối khi nào?
Từ đầu đến cuối ông ở Hình Ngục Ti chỉ nói vài câu, không hề cung cấp manh mối gì!
Quan viên vỗ vỗ vai ông, cười nói “Ông cứ tiếp tục chuyện làm ăn của mình đi, sau này được ban thưởng, ta sẽ đích thân mang đến cho ông.”
Nói xong, quan viên lên xe ngựa rời đi.
Chưởng quầy một mình đứng đó, nét mặt đầy hoang mang.
Dù đã được thả nhưng chưởng quầy vẫn rất lo lắng, luôn cảm thấy có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.
Ông quyết định nghỉ một ngày, cho người làm và đầu bếp về nhà.
Chưởng quầy cũng về nhà của mình.
Ông vừa bước vào nhà, vợ ông nói có khách đang đợi trong thư phòng.
Ông bước vào thư phòng, thấy một hắc y nhân cao lớn đang ngồi uống trà.
Khi chưởng quầy nhìn rõ mặt đối phương, sắc mặt chợt đổi “Sao ngươi lại tới đây?”