XUYÊN VỀ CỔ ĐẠI- TA LÀM VỢ BÉ LỢI HẠI - Chương 461: Chúc cô sớm ngày thực hiện được ước mơ
Cập nhật lúc: 2024-11-01 16:21:16
Lượt xem: 33
Không lâu sau, Bạch trắc phi cũng tới.
Lý trắc phi nóng lòng ngồi vào bàn, hỏi “Sao Cảnh trắc phi không tới?”
Bạch trắc phi ngồi xuống cạnh nàng, nhẹ giọng nói “Muội ấy nói không khỏe, không tiện ra ngoài.”
Lý trắc phi tặc lưỡi “Người này chỉ toàn ra vẻ, không tới thì thôi, Thải Vân hay Bảo Cầm gì đó, vào cho đủ người là được.”
Bạch trắc phi “Ta có gọi Đoạn lương đệ, nhưng không biết muội ấy có tới hay không.”
Lý trắc phi vô cùng kinh ngạc “Sao ngươi lại nghĩ đến chuyện tìm nàng ta? Nàng ta không phải thất sủng rồi sao?”
Nàng vừa dứt lời, thì Đoạn lương đệ bước vào.
Đoạn lương đệ vừa lúc nghe câu cuối cùng của Lý trắc phi, không khỏi dừng bước, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Lý trắc phi hiển nhiên không ngờ Đoạn lương đệ lại xuất hiện vào lúc này.
Cảm thấy hơi ngượng khi nói xấu sau lưng người khác còn bị đương sự nghe được.
Lý trắc phi giả vờ ho khan một tiếng “Tiêu muội muội sao không nói gì?”
Tiêu Hề Hề đang ăn anh đào, tự dưng bị điểm danh, nàng dừng ăn, ngơ ngác hỏi “Nói gì?”
Lý trắc phi thấy dáng vẻ này của nàng thì vô cùng đau đầu.
“Ngươi là chủ nhân điện Thanh Ca, thấy khách tới, lẽ nào không chào hỏi một câu à?”
Tiêu Hề Hề “Ta thấy mọi người trò chuyện rất vui, nên không dám làm phiền.”
Đoạn lương đệ không thấy vui chút nào.
Nàng thậm chí còn hối hận, lẽ ra không nên hấp tấp xông vào điện Thanh Ca, những nữ nhân này không đơn giản, với tình cảnh hiện giờ của nàng, tới đây chỉ có thể chịu nhục.
Bạch trắc phi nhẹ giọng nói “Lý tỷ tỷ nói chuyện có hơi thẳng thắn, muội đừng để bụng.”
Lý trắc phi ghét nhất là dáng vẻ tốt bụng giả tạo của Bạch trắc phi, nên lập tức khịa lại.
“Lẽ nào ta nói không đúng à? Đoạn lương đệ không phải thất sủng rồi sao?”
Nàng vì muốn nâng cao khí thế của mình, còn cố ý kéo cánh tay Tiêu Hề Hề ép hỏi.
“Ngươi làm chứng đi, lời ta nói có phải thật không?”
Tiêu Hề Hề nuốt anh đào trong miệng “Đúng là sự thật.”
Lý trắc phi nghe xong, lập tức phá lên cười, đắc ý nói “Thấy chưa, cả Tiêu trắc phi cũng tán đồng lời ta nói!”
Bạch trắc phi khẽ nhíu mày “Hai người quá đáng rồi đó.”
Hai mắt Đoạn lương đệ đỏ hoe, nếu không phải đang có người nhìn, nàng đã khóc rồi.
Những người này quả nhiên xem thường nàng!
Nàng không nên đến đây!
Tiêu Hề Hề chậm rãi nói tiếp “Nhưng ta nghĩ cô không cần phải nói Đoạn lương đệ như thế, ít nhất nàng cũng được Thái tử sủng ái một thời gian.”
Lý trắc phi chưa từng được Thái tử sủng ái “……”
Tiêu Hề Hề “Cô nhìn Bạch tỷ tỷ người ta xem, vô cùng bình tĩnh, không hề quan tâm được sủng ái hay không.”
Bạch trắc phi trong lòng vô cùng quan tâm “……”
Tiêu Hề Hề “Thật ra được sủng ái cũng không có gì vui, dù sao hầu hạ Thái tử cũng rất mệt.”
Đoạn lương đệ nằm mơ cũng muốn được hầu hạ Thái tử “……”
Tiêu Hề Hề “Các người nhìn ta làm gì? Lẽ nào các người cũng muốn ăn anh đào? Thái tử tặng ta rất nhiều anh đào, ăn rất ngon, có muốn thử không?”
Lý trắc phi đập mạt chược xuống bàn, hừ lạnh một tiếng “Ta ghét anh đào!”
Nàng thà c.h.ế.t đói còn hơn ăn đồ rẻ tiền này!
Bạch trắc phi mím môi cười, nhẹ giọng nói “Gần đây bụng ta không tốt, không thể ăn bậy.”
Đầu ngón tay giấu trong ống tay áo của nàng gần như ghim vào lòng bàn tay.
Rõ ràng nàng mới là người quen biết Thái tử lâu nhất trong đám nữ nhân này, tại sao lúc Thái tử tặng anh đào lại không nghĩ đến nàng?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-ta-lam-vo-be-loi-hai/chuong-461-chuc-co-som-ngay-thuc-hien-duoc-uoc-mo.html.]
Đoạn lương đệ cúi đầu, ủ rũ nói “Đa tạ ý tốt của Tiêu tỷ tỷ, bây giờ ta không đói.”
Lúc trước nàng được sủng ái, cũng được ban thưởng rất nhiều, hiện giờ cả một quả anh đào cũng không có, xem ra Thái tử thật sự quên mất nàng rồi.
Tiêu Hề Hề không thể hiểu nổi, anh đào ngon như vậy, các nàng lại không ăn, đúng là không biết hưởng phúc!
Nói đi cũng phải nói lại, các nàng không ăn càng tốt, như vậy nàng có thể an tâm ăn hết một mình.
Bạch trắc phi gọi Đoạn lương đệ tới ngồi xuống.
Đoạn lương đệ cúi đầu đi tới, thận trọng ngồi xuống.
Tiêu Hề Hề vẫn đang ăn anh đào của mình.
Lý trắc phi thúc giục “Ngươi có thể đừng ăn nữa được không? Mau chơi bài.”
Tiêu Hề Hề một tay bỏ anh đào vào miệng, tay kia duỗi ra chơi mạt chược.
Bạch trắc phi nhỏ giọng dạy Đoạn lương đệ cách chơi mạt chược.
Lý trắc phi xắn tay áo, tràn đầy tinh thần chiến đấu.
Hôm nay nàng nhất định phải thắng!
Nhờ có thêm người chơi mới, Lý trắc phi cuối cùng cũng không cần bị Tiêu trắc phi chèn ép, thỉnh thoảng có thể vớt vát chút ít từ Tiêu trắc phi.
Suốt buổi sáng, hầu như Tiêu Hề Hề đều thắng, trong khi những người khác có thắng có thua.
Trong số đó, người thua nhiều nhất là Bạch trắc phi.
Lý trắc phi vừa hay ngồi vị trí trước nàng, nên cố ý đè bài của nàng, có lúc Lý trắc thà không ra bài còn hơn để Bạch trắc phi thắng.
Đoạn lương đệ rất muốn giúp Bạch trắc phi, nhưng bản thân là người mới, lại ngồi vị trí sau Bạch trắc phi, nàng rất bất lực, không giúp được gì nhiều.
Ngân phiếu mà Bạch trắc phi mang đến hôm nay đều thua sạch.
Tiền là thứ yếu, chủ yếu là thấy mất mặt.
Đặc biệt là Lý trắc phi cố ý thể hiện trước mặt nàng.
“Hôm nay ta khá may mắn, vậy mà thắng được chút tiền, cũng nhờ có Bạch muội muội giúp đỡ, dù sao phần lớn số tiền ta thắng được đều do muội chi cả, rất cảm ơn muội muội!”
Bạch trắc phí đè chặt tim, cảm thấy hơi khó thở.
Lý trắc phi thấy nàng như vậy, lập tức quát “Ngươi đừng có mà bệnh, chúng ta có chơi có chịu, ngươi không thể ỷ mình hay ốm yếu bệnh tật thì giở trò ăn vạ!”
Bạch trắc phi tức đến hoa mắt “Ta không có giở trò, ta không khỏe thật mà.”
Đoạn lương đệ “Ta đưa tỷ về, tỷ sức khỏe không tốt, nên nghỉ ngơi đàng hoàng.”
Nàng dìu cánh tay Bạch trắc phi, cùng nhau rời điện Thanh Ca.
Lý trắc phi khinh thường “Bạch liên hoa lại giả bộ hiền lành lừa người!”
Tiêu Hề Hề tò mò hỏi “Hôm nay cô thắng được bao nhiêu?”
Lý trắc phi đắc ý lắc lắc ngân phiếu “Hôm nay ta thắng ba trăm lượng!”
“Vậy hôm qua cô thua bao nhiêu tiền?”
Lý trắc phi “……”
Cố Diệp Phi
Không nhắc thì thôi, nhắc đến thì nàng như bị ả bạch liên hoa kia nhập thể, tức n.g.ự.c khó thở không thể chịu nổi.
Nàng ôm n.g.ự.c đau khổ nói “Hôm qua ta thua ba ngàn lượng.”
Tiêu Hề Hề đếm ngón tay “Còn thiếu hai ngàn bảy trăm lượng, cô sắp lấy lại được tiền rồi, cố lên, ta có lòng tin với cô!”
Lý trắc phi tức giận nói “Ngươi chờ đó, sớm muộn ta cũng sẽ khiến ngươi nhổ ra hết số tiền thắng được!”
Tiêu Hề Hề ném anh đào vào miệng, vừa ăn vừa nói.
“Ta thích tính cách kiên trì với ước mơ không bao giờ bỏ cuộc này của cô, chúc cô sớm ngày thực hiện được ước mơ.”
Lý trắc phi đỏ bừng mặt, hung hăng giậm chân, xoay người cầm ngân phiếu tức giận bỏ chạy.