XUYÊN VỀ CỔ ĐẠI- TA LÀM VỢ BÉ LỢI HẠI - Chương 318: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ trực sẵn
Cập nhật lúc: 2024-10-28 19:44:00
Lượt xem: 43
Lạc Thanh Hàn “Ta có chuyện muốn hỏi nàng.”
Trần lương viên “Chuyện gì?”
“Về lời đồn Tiêu trắc phi là thiên sát cô tinh, nàng có phải đã biết trước?”
Sắc mặt Trần lương viên hơi thay đổi, lập tức phủ nhận “Không có, thần thiếp sao có thể biết trước những chuyện như vậy?”
Lạc Thanh Hàn nhìn vào mắt nàng, giọng ngày càng lạnh “Không phải Cảnh trắc phi đã sớm nói cho nàng biết sao?”
Trần lương viên tiếp tục phủ nhận “Không có, thật sự không có!”
Nàng nghĩ Thái tử sẽ tiếp tục chất vấn mình.
Nàng thậm chí đã chuẩn bị sẵn cách ứng phó trong lòng.
Nào ngờ Thái tử không hỏi thêm nữa.
Hắn lạnh nhạt nói “Tốt nhất là không có, uống rượu đi.”
Trần lương viên sợ hắn tiếp tục hỏi chuyện này, vội cầm ly rượu lên uống cạn.
Uống rượu không lâu, Trần lương viên đã ngủ gục trên bàn.
Lạc Thanh Hàn gọi Mặc Họa.
“Khiêng Trần lương viên sang phòng bên cạnh.”
“Vâng.”
Mặc Họa và hai tiểu cung nữ cùng nhau khiêng Trần lương viên ra ngoài.
Nói ra cũng lạ, náo động lớn như vậy mà Trần lương viên vẫn ngủ say, hoàn toàn không có ý thức dậy.
Tối nay, Trần lương viên có một giấc mộng đẹp.
Nàng mơ thấy mình trở thành phi tần được sủng ái nhất của Thái tử, hậu viện có rất nhiều phi tần, nhưng Thái tử chỉ thích một mình nàng, nàng muốn gì, Thái tử sẽ cho nàng.
Vàng bạc châu báu, lụa là gấm vóc, vô số thứ tốt bày ra trước mặt nàng.
Nàng mặc y phục lộng lẫy nhất, đeo trang sức đắt tiền nhất, kiêu ngạo xuất hiện trước các phi tần khác.
Nàng chà đạp tất cả những ai từng coi thường mình.
……
Trần lương viên thức dậy, nhớ lại giấc mộng đẹp tối qua, vẫn cảm thấy không hài lòng.
Nhu Cúc bưng nước nóng bước vào, giúp nàng rửa mặt thay y phục.
Rửa mặt xong, Trần lương viên mới hoàn toàn tỉnh táo.
Nàng nhìn quanh một lượt, phát hiện đây không phải tẩm điện của Thái tử, không khỏi hỏi “Sao ta lại ở đây? Thái tử đâu?”
Nhu Cúc thành thật trả lời “Tối qua người uống say, không thể hầu hạ Thái tử, nên mới được đưa tới đây nghỉ ngơi.”
Nghe vậy, sắc mặt Trần lương viên đột nhiên thay đổi.
Nàng kêu lên “Sao có thể? Ta chỉ uống một ly rượu, sao có thể say?”
Nhu Cúc bị dáng vẻ của nàng làm sợ hãi, không khỏi lui về phía sau một bước, nhỏ giọng nói “Nhưng người thật sự uống say, hơn nữa còn rất say, nô tỳ gọi người mấy lần, người cũng không tỉnh.”
Trần lương viên khá tự tin vào khả năng uống rượu của mình.
Nàng không tin mình mới một ly đã gục.
Lúc này Mặc Họa đi vào, cung kính hỏi “Tiểu chủ, người muốn dùng bữa sáng ở đây, hay về lầu Vũ Lộ dùng bữa?”
Trần lương viên lúc này nào còn tâm trí để dùng bữa?
Nàng gấp rút hỏi “Thái tử đâu?”
Mặc Họa “Điện hạ đến điện Nghị Sự rồi, phải một lúc nữa mới về.”
Trần lương viên “Vậy tối qua ta có hầu hạ Thái tử không?”
Mặc Họa thành thật trả lời “Tối qua tiểu chủ uống say, tức thì chìm vào giấc ngủ, Thái tử không để người thị tẩm.”
“Nhưng tối qua ta chỉ uống một ly, sao có thể say như vậy?”
Mặc Họa khẽ mỉm cười “Rượu kia không tầm thường, lần đầu uống thử cũng không thấy gì đặc biệt, thật ra rượu rất mạnh, một ly cũng đủ làm người ta say.”
Lúc này Trần lương viên không thể tin được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-ta-lam-vo-be-loi-hai/chuong-318-bo-ngua-bat-ve-chim-se-truc-san.html.]
Nàng vô cùng hối hận, nếu biết rượu này mạnh như vậy, tối qua dù thế nào nàng cũng sẽ không uống ly rượu đó!
Mặc Họa lại hỏi “Tiểu chủ muốn dùng bữa ở đâu?”
Tâm trạng Trần lương viên lúc này không tốt nên tùy tiện nói “Ta trở về dùng bữa.”
Mặc Họa lớn tiếng gọi phía bên ngoài “Mang đồ vào đi.”
Lập tức có hai tiểu thái giám khiêng một rương gỗ đi vào.
Mở hộp ra, toàn là lụa là gấm vóc.
Trần lương viên thấy rất nhiều vải vóc tinh xảo, màu sắc tươi sáng, mắt nàng lập tức sáng lên.
Nàng ngạc nhiên hỏi “Những thứ này cho ta sao?”
Mặc Họa cười nói “Đúng vậy, những thứ này đều là Thái tử Điện hạ thưởng cho người, tuy tối qua người không thị tẩm, nhưng Thái tử rất hài lòng với người, số vải này người mang về may y phục, sau này vẫn còn cơ hội thị tẩm.”
Nhịp tim của Trần lương viên chợt tăng nhanh, cảm giác vui sướng tự nhiên xuất hiện.
Thái tử không chỉ ban thưởng cho nàng, còn nói sau này sẽ gọi nàng thị tẩm!
Nàng thật sự được sủng ái rồi!
Cố Diệp Phi
Trần lương viên đắc ý mang rương gỗ được ban thưởng về lầu Vũ Lộ.
Trong điện Uyển Hà.
Cảnh trắc phi đang phỏng tranh Vạn Lý Sơn Hải Đồ.
Lúc này, Đông Lăng bước nhanh vào, nhỏ giọng nói.
“Nương nương, tối qua Thái tử triệu Trần lương viên thị tẩm!”
Tay Cảnh trắc phi run lên, đầu bút vẽ một đường trên giấy.
Bức tranh lại bị hỏng!
Cảnh trắc phi đặt bút xuống, sắc mặt lạnh lùng hỏi “Thái tử tại sao đột nhiên gọi Trần lương viên thị tẩm? Không phải Thái tử thích Tiêu trắc phi nhất sao?”
Đông Lăng “Chuyện này nô tỳ cũng không biết, dù sao thì hôm qua Thái tử đột nhiên gọi Trần lương viên, sáng nay mãi đến khi mặt trời lên cao Trần lương viên mới rời khỏi điện Lân Đức, lúc về còn mang theo một rương gỗ được ban thưởng. Nghe nói Thái tử rất hài lòng với chuyện nàng ta thị tẩm tối qua, định sau này sẽ thường xuyên triệu kiến nàng ta, bây giờ mọi người ở Đông cung đều nói Trần lương viên sắp nổi trội rồi!”
Cảnh trắc phi cười lạnh một tiếng.
“Ta vốn nghĩ Trần lương viên là kẻ ngốc, nào ngờ nàng ta còn biết chiêu bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn!”
Trần lương viên vào cung đã gần một năm, trước kia Thái tử còn không thèm nhìn nàng ta một cái, bây giờ nàng ta đột nhiên được Thái tử sủng ái, thời cơ quá trùng hợp.
Cảnh trắc phi không tin sự trùng hợp này, nhất định là Trần lương viên đã âm thầm làm gì đó khiến Thái tử quan tâm đến nàng ta.
Dù Trần lương viên dùng cách nào để được sủng ái, thì Cảnh trắc phi cũng đã ghi hận Trần lương viên.
Theo Cảnh trắc phi thấy, Trần lương viên đang giả làm heo ăn thịt hổ.
Nàng bị Trần lương viên chơi rồi!
Đông Lăng cảm thấy ánh mắt của Cảnh trắc phi lúc này rất đáng sợ, như muốn ăn thịt người, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn nữa.
Cảnh trắc phi cầm tờ giấy vẽ trước mặt lên, chậm rãi xé từng mảnh.
“Ngươi đến lầu Vũ Lộ một chuyến, nói với Trần lương viên, ta có chuyện quan trọng muốn tìm nàng ta, bảo nàng ta nhanh chóng đến đây.”
Đông Lăng “Vâng.”
Nàng cúi đầu bước khỏi phòng.
Đến khi rời khỏi tầm mắt của Cảnh trắc phi, lúc này Đông Lăng mới thở phào nhẹ nhõm.
Cảnh trắc phi bình thường nhìn vẻ ngoài hiền lành đoan trang, có vẻ là một người rất dễ gần, nhưng thật ra tính cách của nàng lại rất hà khắc, đôi khi còn đến mức vặn vẹo.
Đông Lăng rời điện Uyển Hà, vội vã đến lầu Vũ Lộ.
Trần lương viên đang cầm một khúc vải sáng màu ướm thử trên người, do dự nên may nó thành kiểu váy gì.
Biết Cảnh trắc phi tìm mình, Trần lương viên nhíu mày, không muốn đi.
Nhưng đối phương dù sao cũng là Trắc phi, địa vị cao hơn nàng, nàng không thể trực tiếp từ chối, chỉ đành miễn cưỡng nói.
“Ngươi chờ một chút, ta thay y phục rồi đi với ngươi.”
Đông Lăng đáp “Vâng.”