XUYÊN VỀ CỔ ĐẠI- TA LÀM VỢ BÉ LỢI HẠI - Chương 1023: Như vậy mới ngoan
Cập nhật lúc: 2024-11-02 19:42:18
Lượt xem: 13
Giản Thư Kiệt quay lại nhìn nhóm người đang đi theo, trầm giọng ra lệnh.
“Các ngươi đi lục soát những nơi khác, xem có tìm được dấu vết của tên trộm không, nhớ di chuyển nhẹ nhàng, đừng gây tiếng động, kẻo làm phiền phu nhân nghỉ ngơi.”
Quản gia vội đáp “Vâng!”
Giản Thư Kiệt hít một hơi thật sâu rồi đặt tay lên cửa.
Chỉ cần đẩy nhẹ thì cánh cửa đã mở, kèm theo đó là tiếng cọt kẹt rất nhỏ.
Giản Thư Kiệt cầm đèn lồng trong tay nha hoàn, bước vào phòng ngủ.
Căn phòng tối om im lặng.
Đèn lồng trong tay ông phát ra ánh vàng ấm áp yếu ớt, phạm vi chiếu sáng của nó có hạn.
Ông vừa bước vào trong, vừa nhẹ nhàng gọi.
“Phu nhân, nàng đã thức chưa?”
Một lúc sau, trong phòng phát ra tiếng xột xoạc nhỏ, giống như tiếng quần áo cọ xát với chăn.
Giản Thư Kiệt vòng qua bức bình phong đi vào trong, đúng lúc nhìn thấy phu nhân vén chăn chuẩn bị ngồi dậy.
“Phu nhân, sao nàng lại ngồi dậy?”
Ông vội đặt đèn xuống, bước nhanh tới, giơ tay đỡ lấy cánh tay của phu nhân.
Kết quả phu nhân tránh tay ông.
Giản phu nhân chưa đến bốn mươi, nhưng vì bệnh tật nên thân hình gầy nhom, nước da tái nhợt, má hơi hóp lại, thậm chí hai bên tóc mai còn có vài sợi tóc bạc, trông như gần năm mươi tuổi, toát lên dáng vẻ yếu ớt bất lực.
Mái tóc của bà rối bù, trên người chỉ mặc một lớp áo trong nhạt màu, cổ tay để lộ ra ngoài vô cùng mảnh khảnh, như thể chỉ cần dùng sức một chút là bẻ gãy.
Lúc này, bà đang nhìn Giản Thư Kiệt với ánh mắt sợ hãi.
“Ngươi … ngươi tránh ra, ngươi đừng chạm vào ta.”
Giản Thư Kiệt bất lực “Phu nhân, ta chỉ quan tâm nàng thôi, ta không có ý xấu với nàng.”
Giản phu nhân mím môi không còn chút máu, không trả lời ông.
Giản Thư Kiệt thở dài “Ta thật sự không hiểu, từ hai tháng trước, nàng luôn tránh ta như tránh tà, tại sao vậy chứ? Trước đây chúng ta từng thương yêu nhau như thế, ta tự nhận thấy bao năm qua chưa từng có lỗi với nàng, tại sao nàng đột nhiên như biến thành một người khác, luôn phản kháng ta như vậy?”
Giản phu nhân nắm chặt chăn như đang nắm cọng rơm cứu mạng.
Bà nhìn Giản Thư Kiệt với đôi mắt đầy sợ hãi nghi ngờ, hoàn toàn không có dịu dàng thương yêu mà bà nên dành cho tướng công của mình.
Dường như người đứng trước mặt bà không phải là tướng công đã ở bên bà nhiều năm, mà là một người xa lạ đội lốt tướng công của mình.
Giọng điệu của Giản Thư Kiệt vô cùng dịu dàng, tràn đầy yêu thương “Nếu ta làm gì sai, nàng có thể nói với ta, ta nhất định sẽ sửa, xin nàng đừng như vậy nữa, được không?”
Ông lại giơ tay ra, muốn nắm lấy tay phu nhân.
Giản phu nhân vội vàng lùi về sau.
Nhưng giường chỉ có bao nhiêu đó, bà trốn đi đâu được?
Chốc sau, bà không còn đường lui, bị dồn vào trong góc.
Giản Thư Kiệt nắm c.h.ặ.t t.a.y bà, nét mặt càng dịu dàng hơn.
“Được rồi, chúng ta đừng cãi nhau nữa, đêm nay ta sẽ ở lại đây bảo vệ nàng, đến khi bắt được tên trộm mới thôi. Đừng sợ, ta là tướng công của nàng, chỉ cần có ta ở đây, sẽ không có ai làm nàng bị thương.”
Giản phu nhân cố hết sức nhưng không thể thoát khỏi tay ông, bà trở nên kích động, nét hoảng sợ trên mặt càng dữ dội hơn.
“Thả ta ra! Ngươi vốn không phải là tướng công của ta! Ngươi không phải!”
Nghe vậy, sắc mặt Giản Thư Kiệt lập tức tối sầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-ta-lam-vo-be-loi-hai/chuong-1023-nhu-vay-moi-ngoan.html.]
Nhưng ông vẫn giữ chặt cổ tay Giản phu nhân không buông.
Ông nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang run rẩy dữ dội vì sợ hãi của Giản phu nhân, nhấn mạnh từng chữ nói.
“Ta chính là Giản Thư Kiệt! Ta là tướng công của nàng! Ta là Quận thú của quận Lộc An! Nếu nàng còn dám nói bậy, ta sẽ khiến nàng cả đời này không nói được nữa!”
Giản phu nhân sợ hãi ngậm miệng lại.
Bà sợ hãi run rẩy, hai mắt đỏ ửng.
Thấy bà ngừng nói, nét mặt Giản Thư Kiệt dịu lại.
Ông vuốt tóc bà, dịu dàng dỗ dành.
“Nàng phải nhớ, dù là trước kia, bây giờ hay sau này, ta luôn là tướng công duy nhất của nàng, nàng không được nói bậy nữa, chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời ta, ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt, bao gồm cả con của chúng ta.”
Khi nghe đến từ “con”, Giản phu nhân không kiềm được nữa, nước mắt bắt đầu rơi.
Nhưng bà không dám phản kháng, chỉ đành nghiến răng khóc thầm.
Giản Thư Kiệt dùng khăn lụa lau nước mắt, dịu dàng nói “Được rồi, đừng khóc nữa, nàng còn đang bệnh, khóc nhiều không tốt cho sức khỏe đâu.”
Rõ ràng động tác và giọng điệu của ông rất dịu dàng, nhưng đối với Giản phu nhân lại như có con rắn độc bò qua người khiến bà cảm thấy rùng mình.
Cơ thể bà càng run rẩy hơn.
Giản Thư Kiệt an ủi “Đừng sợ, ngủ một giấc, thức dậy sẽ không còn chuyện gì nữa.”
Ông dùng một lực vừa phải đẩy Giản phu nhân trở lại giường, bắt bà nằm xuống.
Giản Thư Kiệt đắp chăn cho bà “Ta đi xem bên ngoài thế nào rồi, ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, nàng hiểu chưa?”
Giản phu nhân gật đầu trong nước mắt.
Giản Thư Kiệt hài lòng cười nói “Như vậy mới ngoan.”
Ông nhét góc chăn cho phu nhân, động tác tự nhiên thuần thục, nếu bỏ qua vẻ sợ hãi trên mặt Giản phu nhân, khung cảnh đó chẳng khác gì một đôi vợ chồng yêu thương nhau bình thường.
Ông đứng thẳng lên, quay người lại.
Lúc này, dường như có cơn gió lướt qua thổi bay mái tóc của ông.
Sau đó, ông cảm thấy có thứ gì đó lành lạnh áp vào cổ mình.
Ông theo bản năng muốn lùi về sau, nhưng lại nghe thấy có người nói với mình.
“Nếu ông không muốn c.h.ế.t thì đừng cử động.”
Giản Thư Kiệt đứng cứng ngắt tại chỗ, không dám cử động.
Nhờ ánh sáng mờ nhạt của đèn lồng, ông thấy một thanh kiếm dài kề sát cổ mình, lưỡi kiếm sáng rực toát ra lạnh lẽo sắc bén.
Cố Diệp Phi
Người cầm chuôi kiếm đứng cách đó một bước.
Giản Thư Kiệt nhìn rõ đối phương, không khỏi thấp giọng nói “Ôn Cựu Thành!”
Ôn Cựu Thành mặc hắc y, khuôn mặt tuấn tú, khi đối phương gọi tên y, y khẽ cười trông như công tử hào hoa phong nhã, không hề giống sát thủ m.á.u lạnh.
“Chào buổi tối.”
Giản Thư Kiệt kinh ngạc hỏi “Lẽ nào tên trộm lẻn vào phủ Quận thú tối nay là ngươi? Nhưng không phải ngươi đã rời thành rồi sao? Sao đột nhiên xuất hiện ở đây?”
Ôn Cựu Thành chậm rãi giải thích.
“Ta chưa từng rời thành, ta chỉ tìm một người có thân hình tương tự, bảo hắn mặc y phục của ta, giả dạng ta cùng nhóm người Thượng Khuê rời thành Phù Phong, còn ta vẫn luôn ở trong thành.”
Người giả làm Ôn Cựu Thành luôn dùng khăn tay che miệng mũi giống như bị cảm lạnh, cứ ho liên tục.
Hắn và Ôn Cựu Thành có hình dáng cơ thể tương tự, dùng khăn tay che mặt, hóa trang một chút thì những người không quen thuộc với y sẽ không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.
Mật thám nghe lén đêm hôm trước biết Ôn Cựu Thành bị viêm họng, sáng nay thấy y ho dữ dội, cũng chỉ cho rằng bệnh tình của y chuyển nặng, không nghi ngờ gì về Ôn Cựu Thành này là thật hay giả.