Xuyên Về Cổ Đại, Ta Làm Nông Nổi Danh Thiên Hạ - Chương 398
Cập nhật lúc: 2024-10-26 21:43:59
Lượt xem: 45
Tiếng chim hót trong trẻo phá vỡ sự yên t tĩnh trong sơn cốc.
Tia nắng ấm sáng sớm đầu tiên rọi vào sơn động qua lỗ hổng trên cao.
Chu Tuấn Dương ngủ dưới đất cùng bọn thị vệ ở bên ngoài động, hắn đứng dậy hoạt động một chút vì ngủ ở trên mặt đất cứng rắn mà gân cốt có hơi mỏi mệt.
Ánh mắt hắn luôn không tự giác nhìn về phía một cửa động.Mấy cửa động đều im ắng, ngoại trừ tiếng bước chân rất nhỏ của thị vệ thay ca thì sơn động chìm trong một mảnh yên tĩnh.
Không bao lâu, nha đầu ma ma trong biệt viện thức dậy.
Sau khi rửa mặt đơn giản thì bắt đầu thu xếp bữa sáng cho thị vệ và bọn hạ nhân trong biệt viện.Chu Tuấn Dương duỗi dài cổ, sao cái động người Dư gia ở kia vẫn còn chưa có động tĩnh gì? Nha đầu lười Tiểu Thảo này, khi nào rồi còn ngủ nướng? Đêm qua lúc hắn mới đến, sau khi ăn cơm cùng mẫu phi xong lại trò chuyện với người một hồi mới trở ra tìm Tiểu Thảo, người ta đã vào sơn động nhà mình ngủ mất rồi.
Trong sơn động có cha vợ và mẹ vợ tương lai ở đó, hắn không tiện công khai đi thông đồng với con gái nhà người ta, đành phải cố nén nỗi nhớ trong lòng, ở bên ngoài động trằn trọc thật lâu mới ngú.Cuối cùng trong sơn động cũng có động tĩnh.
Người đầu tiên ra ngoài là một thiếu nữ xinh đẹp, người mặc váy áo vải bông nhỏ phổ thông, tóc búi kiểu song nha đơn giản.
Chu Tuấn Dương vui vẻ, tiến lên một bước, khi hắn thấy rõ diện mạo của thiếu nữ nho nhỏ thì nhất thời lộ ra vẻ mặt thất vọng: “Tiểu Liên, sớm thế!”Dư Tiểu Liên thu biểu cảm thất vọng của hắn vào trong mắt, che miệng lén cười.
Sau đó nói với vị Quận vương gia sắp duỗi dài cả cổ nhìn sang cửa động nhà mình: “Chắc là còn phải nửa canh giờ nữa tiểu muội mới có thể rời giường.
Đêm qua muội ấy có bảo, nếu Quận vương gia ngài thức dậy sớm, không ngại thì hãy đến dòng suối nhỏ bắt một ít cá thiểu về.
Buổi sáng nàng hầm canh cần dùng đến.
Đây là ấm sành để bắt cá, bên trong đã thả mồi.”Chu Tuấn Dương bất đắc dĩ: “Nha đầu này chỉ biết sai bảo gia.
Những việc nặng này còn cần gia ra tay?” Chỉ là tuy rằng nói như vậy nhưng hắn vẫn thuận theo nhận lấy ấm sành.
Tiểu nha đầu còn nửa canh giờ mới dậy, hắn nhàn rỗi cũng không làm gì, đi bộ một vòng trong sơn cốc, hít thở chút không khí mới mẻ cũng tốt.Hắn nhảy xuống vách núi, đi tới bên dòng suối nhỏ, cởi giày đứng ở suối nước, nhìn cá thiểu nhỏ trong khe đá, thầm nghĩ: Gia bắt cá, cần gì mồi? Lấy thân thủ của gia bắt mấy con cá thiểu nhỏ này còn không phải dễ như trở bàn tay à? Nhưng khi thật sự thao tác, hắn lập tức bị vả mặt.
Cá thiểu nhỏ ở trong nước cực kỳ linh hoạt, còn trơn trượt hơn cả cá chạch.
Nó tự nhiên xuyên qua khe đá, có đôi khi còn trốn qua khe hở ngón tay hắn, có đôi khi lại cố ý chuyển động bên chân hắn giống như đang khiêu khích.Chu Tuấn Dương bận bịu nửa ngày, một thân mồ hôi mệt mỏi cũng không bắt được mấy con.
Rơi vào đường cùng, hắn đành phải để ấm sành vào trong suối nước.
Cảnh tượng kỳ dị xuất hiện, những con cá thiểu nhỏ đó giống như bị thao túng, xếp hàng bơi vào trong ấm sành.
Con nào con nấy đều chen chúc giống như những thánh đồ hành hương.Chân mày hắn không tự giác nhíu lại, càng đến gần Dư Tiểu Thảo, hắn càng cảm thấy trên người nàng có một loại năng lực thần bí.
Loại năng lực này vượt qua tự nhiên, vượt qua phạm trù nhân loại có khả năng lý giải.
Hắn lo lắng, tương lai điều này sẽ mang đến tai họa cho tiểu nha đầu.Nhưng đã có hắn che chở, trừ phi Hoàng thượng và Hoàng gia gia, những người khác có ý nghĩ xấu gì với tiểu nha đầu cũng phải qua cửa ải là hắn trước.
Hắn sẽ thay nàng bảo vệ bí mật, che chở nàng chu toàn.
Có hắn ở bên, không ai có thể tổn thương tiểu nha đầu của hắn.
Chủ ý đã quyết định, chân mày Chu Tuấn Dương mới dần dần giãn ra: Tiểu nha đầu của hắn cứ việc vô ưu vô lo, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Hắn thích chính là mặt chân thật tự nhiên này của nàng.Khi hắn xách theo một ấm sành cá nhảy vào sơn động từ chỗ hổng, Dư Tiểu Thảo đã bắt đầu bận rộn ở bên bệ bếp.
Nhìn thoáng qua Chu Tuấn Dương thò đầu vào, Dư Tiểu Thảo đến đầu cũng không ngẩng lên: “Đi xử lý cá thiểu nhỏ một chút.
Chốc nữa ta cần dùng đến.”“Ta?” Chu Tuấn Dương chỉ vào cái mũi của mình, trong giọng nói mang vẻ kinh ngạc rõ ràng không giấu giếm, “Tay của gia cầm đao kiếm, nắm côn bổng, g.i.ế.c ác nhân...!Nhưng sẽ không biết xử lý cá tôm...”“Có thể học mà! Nhanh lên, ta cần dùng gấp!” Dư Tiểu Thảo còn không thèm nâng mí mắt lên, tựa như việc nàng sai bảo Quận vương gia là chuyện đương nhiên.Bọn hạ nhân trong biệt viện của Vương phủ cũng tựa như tập mãi thành quen, nên làm gì thì làm cái đó, không có ai tiến lên giải vây cho chủ tử cả.
Tĩnh Vương phi đứng ở cửa sơn động của mình, rất hứng thú nhìn con trai xách theo ấm sành với bộ dáng không biết làm sao, vô lương tâm che miệng cười rộ lên.Vẫn là Liễu thị nhân từ, liếc mắt nhìn con gái nhà mình một cái rồi tiếp nhận ấm sành trong tay Dương Quận vương, chỉ vào ống quần bị nước suối làm ướt nhẹp của hắn nói: “Quận vương gia, người đi thay quần áo đi.
Chuyện xử lý cá cứ giao cho dân phụ được rồi.”Chu Tuấn Dương cười cảm kích với nàng ấy, nụ cười kia còn rực rỡ hơn cả mặt trời mọc khiến Liễu thị hoảng đến quáng mắt: Dáng dấp của Quận vương gia thật tốt quá.
Còn đẹp hơn Tiểu Thảo nhà nàng ba phần.
Người như vậy có thể đáng tin sao?Nói thật ra, nếu Liễu thị có thể lựa chọn, nàng ấy tuyệt đối sẽ không chọn người như Dương Quận vương làm con rể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-ta-lam-nong-noi-danh-thien-ha/chuong-398.html.]
Bọn họ chỉ là nhà nông, đã chọn thì phải chọn người thành thật kiên định có thể sống qua ngày; tốt nhất là môn đăng hộ đối, như vậy nếu con gái phải chịu ủy khuất, bọn họ làm cha mẹ cũng có thể làm chỗ dựa cho con gái.
Dáng vẻ của Quận vương gia hơn người không nói, thân phận lại cao, tương lai nếu hắn thay lòng đổi dạ, bọn họ cũng chỉ có thể cùng con gái thở dài khóc thầm mà thôi.“Haizz...” Liễu thị thở dài thật sâu, giữa hai lông mày tràn đầy ý sầu.Chu Tuấn Dương cho rằng bản thân không xử lý cá sẽ bị mẹ vợ tương lai ghét bỏ, vội nói: “Thẩm thẩm, sau này ngài cứ gọi ta là Tuấn Dương đi.
DTV
Xưng hô Quận vương gia có vẻ quá xa lạ.
Nếu ngài còn có việc...!Có thể dạy ta làm cá như thế nào, ta học rất nhanh ”Liễu thị lắc đầu, giữa mày vẫn sầu muộn như cũ: “Quận...!Tay của ngài, đâu phải tay dùng để xử lý cá? Ngài mau đi thay quần áo đi.
Sau một đêm sáng sớm nhiệt độ trên núi rất thấp, đừng để bị lạnh.”Chu Tuấn Dương thấy mẹ vợ rất quan tâm mình, hơn nữa xử lý cá vốn không phải sở trường của hắn cho nên nghe lời đi vào sơn động nhà mình thay quần áo.
Tĩnh Vương phi cười tủm tỉm nói: “Yô! Nhi tử nhà ai nghe lời như vậy? Ngày thường lời nói của ta cũng chưa thấy người ta nghe lọt.
Haizz...!Nuôi nhi tử có ích lợi gì? Ngược lại chỉ ích cho người ta!”“Mẫu phi!” Mấy năm nay con trai dường như không còn phát bệnh, ác ma trong lòng tựa như cũng bị xua đuổi hầu như không còn.
Tĩnh Vương phi bớt được một mối tâm sự lớn, tính tình cũng càng ngày càng thoải mái.
Cả ngày đều tóm lấy con trai nhỏ tiêu khiển khiến Chu Tuấn Dương phiền không hết phiền.Tĩnh Vương phi giả vờ dùng khăn chấm chấm khóe mắt, bĩu môi nói: “Được! Vợ còn chưa cưới vào cửa đã chê kẻ làm mẹ này chướng mắt.
Haizz...!Mệnh khổ mà, phí công nuôi dưỡng nhi tử hai mươi năm, không được vui mừng một trận!”Chu Tuấn Dương vẻ mặt bất đắc dĩ vòng qua mẫu phi, vào sơn động thay quần áo, không rảnh thưởng thức bà vui vẻ diễn kịch.
Dựa vào kinh nghiệm của hắn mà nói, lúc này không thể cãi lý với mẫu phi, càng cãi lý với bà càng không thể thoát thân được, chỉ có ba sáu kế chồn là thượng sách.Bữa sáng tương đối đơn giản, cháo gạo trắng đậm đà, bánh rán và một bát canh cá tỏa hương khắp bốn phía.
Ăn cơm ở trong sơn động, hương vị sẽ thật lâu không tán hết.
Bắt đầu từ hôm nay, Dư gia, Lưu gia và hai mẹ con Tĩnh Vương phi tụ tập lại một góc bên ngoài động cùng dùng cơm.
Dùng mấy hòn đá tương đối bằng phẳng làm bàn.
Ngoại trừ Vương phi nương nương ngồi trên đệm, những người khác đều ngồi trên mặt đất, ăn hết sức ngon miệng.“Cha, lương thực nhà ta mang theo đã không còn nhiều lắm.
Nếu tiết kiệm chút đồ ăn, có thể kiên trì đến buổi sáng ngày mai.” Dư Tiểu Thảo uống canh cá, nhẹ nhàng nhăn mày lại, lo lắng hiện lên gò má.Dư Hải thở dài, nói: “Không biết đám giặc Oa đó khi nào mới rời đi...!Nếu không, ngày mai ta đi vào trong núi một vòng, xem có thể săn con mồi lớn một chút về hay không…”Chu Tuấn Dương nhíu mày nói: “Nếu không ta mang theo nhóm Trịnh Vân đến thôn Đông Sơn cướp chút lương thực trở về.
Thuận tay giải quyết mấy tên giặc Oa, phát tiết một chút tức giận trong lòng gia!”Sau khi hắn nhận được tin tức, một đường ra roi thúc ngựa thẳng đến thôn Đông Sơn với ngọn lửa giận bừng bừng trong lòng.
Nếu không phải lo lắng cho an nguy của mẫu phi và Tiểu Thảo, hắn đã sớm g.i.ế.c hết những tên giặc Oa tác oai tác quái ở thôn Đông Sơn kia!Tĩnh Vương phi lại lo lắng nói: “Giặc Oa có nhân số không ít, một hai trăm người đó! Chúng ta nhân số ít, không nên hành động thiếu suy nghĩ Mai Hương, lương thực chúng ta mang đến còn bao nhiêu? Trước cứ như lời Dư Hải nói, bắt chút con mồi cộng với lương thực mang đến đây, cố chống đỡ mấy ngày.
Chờ tư binh của Vương phủ đến mới tính sổ với bọn giặc Oa.”Thuở thiếu thời, Tĩnh Vương đã từng đi theo Thái thượng hoàng Nam chinh Bắc chiến, cũng coi như là một Vương gia trên lưng ngựa.
Mấy đứa con trai trong nhà cũng đều tập võ từ nhỏ.
Mưa dầm thấm đất dẫn đến trong lời nói cử chỉ của Tĩnh Vương phi ngẫu nhiên cũng sẽ toát ra một mặt phóng khoáng.Tuy rằng Chu Tuấn Dương rất muốn đến chỗ bọn giặc Oa đại sát tứ phương nhưng vẫn không làm trái ý mẫu phi; để bà bớt đi lo lắng, hắn đành áp ngọn lửa trong lòng xuống.
Ăn cơm sáng xong, Chu Tuấn Dương tập hợp mấy tên thị vệ, dưới sự dẫn dắt của Dư Hải ra khỏi sơn động, xuất phát đi tới sâu trong Tây Sơn.Các thôn dân bị ngăn cách ở bên ngoài, có một số trong lúc chạy trốn đã ném hành lý vật tư đi, trong hai ngày này bọn họ sống một ngày tựa như một năm.
Mẹ con Trương thị và Dư Đại Sơn chính là điển hình trong đó.
Ngay từ đầu bởi vì ba mẹ con họ mang quá nhiều đồ vật ở mặt phía cho nên đến lúc sắp bị giặc Oa đuổi tới, ngoại trừ số bạc Trương thị giắt ở trên eo, những đồ vật khác đều bị vứt bỏ.
Trong lúc cuống quýt chạy trốn, Lý thị cũng không biết đã vọt tới chỗ nào, đến nay vẫn không thể hội họp cùng người trong thôn.Lúc đầu, có thôn dân thấy hai mẹ con bọn họ khóc lóc đáng thương, cũng sẽ chia cho bọn họ chút thức ăn.
Nhưng hai ngày trôi qua, các thôn dân quần áo nhẹ nhàng chạy trốn, lương thực mang cũng không nhiều lắm, người trong nhà còn không đủ ăn nữa, sao có thể tiếp tế cho hai mẹ con nhà này nữa.Cũng may, thị vệ Vương phủ đến đây truyền lời nói trong sơn cốc không có dã thú, bên trong có thể tìm được một ít cỏ dại và trái cây rừng.
Chỉ cần cần mẫn chút cũng còn có thể miễn cưỡng lấp đầy bụng.
Lời này cấp vốn dĩ mang đến một ánh rạng đông cho các thôn dân có chút tuyệt vọng nhưng trong chốc lát, sơn cốc yên lặng bị những thôn dân này phá vỡ.
Hoa cỏ trong sơn cốc như gặp phải tai ương, bị những thôn dân không biết nhìn hàng đó dẫm đạp thành một mảnh hỗn độn.Đội ngũ ra ngoài săn thú hôm nay vận khí không tồi, gặp được một nhà bốn con lợn rừng.
Lợn rừng thành niên da dày thịt thô, cung tiễn bình thường rất khó xuyên thấu qua làn da của chúng nó.
Nhưng bọn thị vệ Vương phủ đều là những kẻ có công phu giỏi, thành thạo.
Chỉ chốc lát đã bắt được một nhà lợn rừng.
Hai con lợn rừng lớn cộng lại cũng được hai ba trăm cân, hai con lợn rừng nhỏ cũng lớn đến độ kha khá, cộng vào cũng được hơn năm mươi cân..