Xuyên Về Cổ Đại, Ta Làm Nông Nổi Danh Thiên Hạ - Chương 370
Cập nhật lúc: 2024-10-26 21:34:28
Lượt xem: 44
D ư Tiểu Thảo cũng không giải thích nhiều đối với nhận thức của tam đường thẩm. Nàng lấy nước đường ra, rót vào một chiếc thìa nhỏ, rồi cho thêm vào một chút nước ấm, dùng sói ngữ khí sói xám dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ, nói: “Ny Nhi, tỷ tỷ mang nước đường ngọt ngào đến này, hương vị rất ngon, có muốn nếm thử một ngụm hay không nào?”
Ny Nhi đã có thể nghe hiểu lời nói, vừa nghe nói là nước đường ngọt ngào, liền lộ ra một con mắt từ trong lòng n.g.ự.c mẹ giống như một chú chuột nhỏ đang muốn điều tra tình hình bên ngoài, tò mò liếc mắt nhìn về phía cái thìa trong tay Dư Tiểu Thảo. Thấy bên trong đen xì, rất giống với thuốc đắng cha mẹ rót cho cô bé mấy ngày trước, nên lại vội vùi đầu vào trong lòng n.g.ự.c mẹ, “oa oa” bắt đầu khóc lớn.
Dư Tiểu Thảo vẫn có tuyệt chiêu dỗ trẻ con. Nàng lấy ra bánh kem nhỏ sáng nay Dương Liễu luyện tập, phía trên phết mứt trái cây đo đỏ, còn có một miếng dâu tây ngâm đường, giọng nói càng mềm mại ngọt ngào: “Ny Nhi, ở đây tỷ tỷ có bánh kem dâu tây nhỏ này! Vừa xốp vừa mềm lại còn ngọt nữa, ăn rất ngon đấy! Bé ngoan ợc thưởng một miếng nhất nghe lời mới được thưởng một nhé!” giang cùng thu mua hải sản,
Từ sau khi Dư Giang cùng thu mua hải sản, chất lượng cuộc sống của cả nhà cũng tốt hơn nhiều, bọn nhỏ thỉnh thoảng cũng có thể được ăn kẹo hay điểm tâm. Nhưng cả nhà họ đã quen sống tiết kiệm, trẻ con cũng không thể được ăn kẹo hay điểm tâm thoải mái, một tháng có thể được ăn một hai lần đã là rất hạnh phúc rồi.
DTV
Ny Nhi vừa nghe được ăn bánh kem ngon, cũng không thèm lo khóc nữa, mà vội trộm nhìn về phía bánh kem trong tay Tiểu Thảo từ trong lòng n.g.ự.c mẹ. Dâu tây đo đỏ, bánh kem tản mát ra mùi hương thơm nồng, lấp tức hút chặt lấy ánh mắt của Ny Nhi. Cô bé cũng không rảnh lo thẹn thùng, đầu nhỏ cuối cùng cũng nhô ra từ trong lòng n.g.ự.c vợ Dư Giang.
“Uống thuốc rồi sẽ thưởng cho Ny Nhi một miếng bánh kem dâu tây, các ca ca tỷ tỷ đều không có đó!” Dư Tiểu Thảo tiếp tục dụ dỗ “Tiểu bạch thỏ” đang thẹn thùng, “Tỷ tỷ cam đoan với muội, nước thuốc không đắng chút nào đâu. Ny Nhi dũng cảm nhất, muốn thử hay không?”
Ny Nhi xem nước thuốc trên tay phải của Tiểu Thảo, lại nhìn bánh kem trên tay trái của nàng một cái, ánh mắt đảo qua đảo lại rất nhiều lần, cuối cùng hạ quyết tâm, khe khẽ gật gật đầu.
Dư Tiểu Thảo vội vàng bón nước thuốc vào cái miệng đang mở ra của Ny Nhi. Lúc bắt đầu, khuôn mặt nhỏ nhăn của Ny Nhi nhăn nhúm lại, dường như đã chuẩn bị xong để nghênh đón hương vị đắng chát. Sau khi nước thuốc vào miệng, biểu cảm trên mặt cô bé lại đột nhiên giãn ra. Bé gái trợn tròn đôi mắt, hơi có vẻ không thể tưởng tượng mà nhìn chằm chằm cái thìa trong tay Dư Tiểu Thảo, bên trong còn sót lại nước thuốc đen xì. Cô bé chép miệng hai ba cái, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Ny Nhi giỏi quá! Nào, uống nốt chỗ còn lại này đi, uống hết là được ăn bánh kem rồi!” Dư Tiểu Thảo dùng thìa múc nước ấm ở trong cốc. Lần này, Ny Nhi không hề kháng cự chút nào, rất ngoan ngoãn uống hết sạch sẽ số nước thuốc.
Dư Tiểu Thảo lại khoa trương khen Ny Nhi một hồi lâu, sau đó bón từng miếng bánh kem dâu tây cho cô bé. Lúc này, cô nhóc không hề có cảm giác sợ người một chút nào, mặt mày hớn hở ăn bánh kem, còn hưng phấn quơ chân múa tay về phía người nhà.
Sau lần bón thuốc này, Ny Nhi không hề kháng cự uống thuốc như trước nữa. Nhưng mỗi lần trước khi uống thuốc nhóc con thông minh này đều sẽ dùng đầu lưỡi l.i.ế.m liếm thử một chút, phát hiện là vị ngọt mới phối hợp uống hết. Có đôi khi, uống chưa đã còn sẽ khóc nháo đòi uống thêm ngụm nữa!
Một người phụ nữ có quan hệ không tồi với tam đường thẩm của Tiểu Thảo, thấy Ny Nhi uống nước thuốc Dư Tiểu Thảo tự chế, bệnh tình thuyên giảm nhanh còn khỏi hẳn được, nên vội báo tin cho huynh đệ nhà mẹ đẻ ở thôn bên cạnh. Đứa con độc đinh của nhà huynh đệ nàng ta cũng bị phong hàn, ho khan vô cùng nghiêm trọng, bệnh tình cũng không khác Ny Nhi là bao, nhưng tình hình có vẻ nhẹ hơn Ny Nhi một chút.
Huynh đệ nhà mẹ đẻ của người phụ nữa kia đã sắp ba mươi mới có được cục cưng bảo bổi này, lần này bị bệnh không biết đã đau lòng biết bao nữa. Vừa nghe Dư gia có thuốc đặc hiệu, nên đã vội lấy bạc tới xin thuốc.
Dư Tiểu Thảo hỏi bệnh tình, trong lòng có tính toán, nước đường trị ho và phong hàn của nàng vừa lúc đúng bệnh, nên đã đưa người nọ một bình, đủ để uống trong một tuần. Nhưng bình thuốc này cũng không hề rẻ, năm trăm văn một lọ. Dù sao thuốc trong đó cũng phải mất tiền, còn phải thêm không ít đường luyện mật, phí tổn ít nhất cũng phải 300 văn trở lên đấy!
Người nọ cắn răng mua một lọ về, con trai bảo bối nhà gã mới uống một ngày, chứng bệnh liền giảm bớt, ba ngày sau về cơ bản đã khỏe, lại dùng thêm hai ngày, bệnh tình đã khỏi hoàn toàn. Bởi vậy, mọi người truyền tai nhau, sau đó người làng trên xóm dưới đều tới thôn Đông Sơn xin thuốc.
Ngoài nước đường trị ho và phong hàn của trẻ con, Dư Tiểu Thảo còn làm thuốc viên chống phong hàn, thuốc viên trị họ, thuốc viên giảm nhiệt hạ sốt, dùng những bình sứ khác nhau để đựng. Những loại thuốc đó đều được cải tiến từ nhưng loại thuốc bình thường mà thành, trong đó đường luyện mật ít đi nên giá cả thấp hơn không ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-ta-lam-nong-noi-danh-thien-ha/chuong-370.html.]
Ngoài bán nước đường cho trẻ em, cũng bán thêm mấy loại thuốc viên. Bởi vì hiệu quả của thuốc viên Dư gia tương đối rõ ràng, danh tiếng dần dần lan xa, người tới tìm thầy trị bệnh càng ngày càng nhiều. Làm nghề y cũng không phải mong muốn của Dư Tiểu Thảo, mục đích nàng học y thuật chỉ vì che giấu hiệu quả của nước linh thạch mà thôi. Cho nên, phần lớn người tới tìm thầy trị bệnh đều bị nàng thoái thác ra về.
Bên ngoài, nàng lấy cớ là: “Dương Quận vương nhân từ, ban thưởng cho nhà họ vài phương thuốc trị họ phong hàn cảm cúm. Ta tuổi còn nhỏ, học y không tinh, không dám tùy tiện chữa bệnh cho người ta. Đại phu Đồng Nhân Đường ở thị trấn y thuật cao minh, y đức cao thượng, các người có thể tới đó tìm thầy trị bệnh. Ta chỉ bán thuốc viên...”
Rất nhiều người tới tìm thầy trị bệnh, thấy Dư thần y trong truyền thuyết không ngờ lại là một bé gái mười mấy tuổi, trong lòng liền có chút chần chừ, vừa nghe nàng giải thích như vậy, cũng không dám nữa kiên trì nhờ nàng điều trị nữa. Nhưng nghe nói phương thuốc của thuốc viên và nước thuốc xuất phát từ tay Quận vương gia, các thôn dân càng thêm tin phục, doanh số cũng càng ngày càng tăng.
Mùa đông lại tới, ai cũng không chắc mình và người nhà sẽ không bị bệnh phong hàn gì, bên ngoài thuốc viên dùng sáp để phong kín, chỉ cần bảo quản tốt, cất giữ hơn nửa năm cũng không sao cả. Bởi vậy, dường như nếu nhà ai điều kiện cho phép cũng sẽ chuẩn bị mấy viên, lo trước tránh hoạ sau mà!
Tôn đại phu trở về từ Kinh thành, nghe nói thuốc viên của Dư gia đã tự mình mạo hiểm vượt gió tuyết chạy tới thôn Đông Sơn, ngồi nói chuyện hồi lâu với cha con Dư Tiểu Thảo. Nói là cùng vơi hai cha con, nhưng thật ra chủ đạo là Dư Tiểu Thảo.
Hai nhà đã định ra h.i.ế.p nghị: Đồng Nhân Đường cung cấp dược liệu, Dư gia phụ trách gia công, lợi nhuận chia đôi. Kỳ thật, theo ý của đại phu thì ông muốn mua lại công thức với giá cao, nhưng Dư Tiểu Thảo không đồng ý.
Một khi phương thuốc bị truyền ra ngoài, Tôn đại phu nhất định có thể nhìn ra mờ ám trong đó, dược liệu, phối phương hay phương pháp điều chế gì đó đều không quan trọng, quan trọng là nước linh thạch trong tay Dư Tiểu Thảo. Không có thứ này, cho dù Đồng Nhân Đường có được phương thuốc cũng là uổng phí.
Nhưng như vậy Dư Tiểu Thảo còn chưa hưởng phúc thanh nhàn được mấy ngày, công việc đã lại trở nên lu bù. Mỗi ngày nghiền thuốc, điều phối, nặn thuốc viên, phong kín bằng sáp... Tuy rằng có Anh Đào và Dương Liễu hỗ trợ, có đôi khi Dư Hải và Liễu thị cũng sẽ giúp một tay, Tiểu Thảo vẫn bận đến hận không thể phân thành hai. Lợi nhuận của thuốc viên và nước thuốc rất khả quan, chỉ riêng nửa tháng bán nước thuốc và thuốc viên ở nhà đã kiếm được gần trăm lượng bạc. Sau khi hợp tác với Đồng Nhân Đường, phía nàng dường như làm ăn không cần bỏ vốn, sao mà không không bỏ ra chút lợi nhuận, thuê vài người tới đây hỗ trợ chứ?
Kết quả là, xây dựng được dây chuyền sản xuất sản xuất thuốc viên, từng trình tự như nghiền thuốc, nặn thuốc viên, phong kín bằng sáp,vv... đều có người chuyên phụ trách, chỉ có cửa ải phối chế này là do Dư Tiểu Thảo phụ trách. Hai sương phòng để đồ ở tây viện đều dọn ra để làm nơi sản xuất nước thuốc và thuốc viên, còn thuê mười người phụ nữ và đại cô nương trẻ tuổi tay chân lanh lẹ cẩn thận ở trong thôn. Tuy rằng bên ngoài trời giá rét gió tuyết đan xen, nhưng trong phòng lại bận đến khí thế ngất trời.
Lượng tiêu thụ của thuốc viên và nước thuốc cực kỳ tốt, không chỉ Đồng Nhân Đường ở thị trấn, chỉ cần là nơi có chi nhánh của Đồng Nhân Đường, sẽ có thuốc viên và nước thuốc của Dư gia. Đặc biệt là ở Kinh thành, con cưng của những đại quan quý nhân phú hào giàu có đó bị bệnh đều không thích uống nước thuốc đắng chát, sau này có nước đường rồi dỗ con trẻ uống thuốc không bao giờ là vấn đề khó khăn nữa. Nước thuốc của Đồng Nhân Đường ở Kinh thành dường như vừa đến là cháy hàng, vì mua loại nước thuốc ngọt ngào này, trước mỗi cửa hàng Đồng Nhân Đường đều sẽ có người xếp hàng thật dài.
Bởi vì mọi người dần biết đến hiệu quả của thuốc viên và nước thuốc, nên lượng tiêu thu càng ngày càng tốt, thiếu hàng là chuyện thường. Đồng Nhân Đường lại lần nữa thúc giục Dư gia mở rộng sản xuất, Dư gia sửa lại toàn bộ các tiểu viện bên cạnh để làm nơi sản xuất thuốc viên và nước thuốc, lại thuê thêm hơn hai mươi người nữa, ngày hai ca cả ngày cả đêm không ngừng làm việc, nhưng vẫn không cung ứng đủ nhu cầu của Đồng Nhân Đường như cũ.
Khi Tôn đại phu lại lần nữa đưa ra ý bảo Dư gia tăng cường sản lượng, Dư Tiểu Thảo lập tức từ chồi: “Tôn đại phu, một bước quan trọng nhất của việc phối chế thuốc viên và nước thuốc chỉ có thể phụ thuộc vào một mình ta, cho dù ta có ba đầu sáu tay cũng lo liệu không hết được quá nhiều việc đâu! Ngài nhìn ta xem, mấy ngày nay mệt đến gầy rạc cả người! Cứ tiếp tục như vậy, thân thể của ta sẽ mệt mỏi tới sụp đổ mất, vậy cũng không thể làm ra thuốc viên nước thuốc nữa!”
Tôn đại phu thấy cằm Dư Tiểu Thảo đúng là nhọn hơn không ít, tuy rằng còn muốn nhắc tới chuyện phương thuốc, nhưng lại nghĩ nếu không phải khi cùng đường mạt lộ, có ai lại tình nguyện bán gà đẻ trứng vàng cho người khác chứ! Vì ích lợi lâu dài, Tôn đại phu không hề thúc giục nàng nữa, ngược lại còn dặn dò Dư Tiểu Thảo phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.
Gần đây, Dư Tiểu Thảo đúng là vô cùng mệt mỏi, phương pháp phối chế thuốc viên và nước thuốc không có gì khó, nàng viết ra tất cả các tỉ lệ khi phối chế, sau đó ném cho Anh Đào vẫn luôn hỗ trợ. Anh Đào thụ sủng nhược kinh, không ngờ tiểu thư lại tín nhiệm nàng ta như thế, đã truyền thụ bí phương chế thuốc cho nàng ta mà thề giữ lại.
Tiểu nha đầu cảm động đến nước mắt doanh tròng, nghẹn ngào tỏ lòng trung thành với tiểu thư, lần nữa bảo đảm sẽ bảo quản phương thuốc thật cẩn thận. Cách tốt nhất chính là ghi tạc phương thuốc ở trong lòng. Nàng ta mất hai ngày để học thuộc lòng tất cả các phương thuốc, tờ giấy Dư Tiểu Thảo cho nàng ta kia đã bị thiêu thành tro bụi trong bếp lò. Trong lòng Anh Đào nóng như lửa đốt: Trên thế giới này, chỉ có tiểu thư và nàng ta biết phương thuốc phối chế mà thôi!
Anh Đào có thể bộc lộ hết tài năng ở phủ Tướng Quân nhiều tiểu nha đầu như vậy, thật ra nàng ta cũng có chỗ hơn người. Chẳng mấy chốc nàng ta đã tiếp nhận được việc từ tay Tiểu Thảo, hơn nữa làm rất ra trò, còn có hiệu suất hơn cả Dư Tiểu Thảo! Dư Tiểu Thảo quan sát hai ngày đã hoàn toàn yên lòng. Nàng cũng buông xuống được một gánh nặng, chỉ phụ trách cung cấp nước linh thạch, giờ người nhàn hạ nhất trong nhà chính là nàng.
Sau một khoảng thời gian trước, làng trên xóm dưới bên cạnh Đông Sơn thôn dường như không ai không biết đến Dư gia có một tiểu cô nương mười mấy tuổi, có thể phối chế ra thuốc viên và nước thuốc có dược hiệu vô cùng tốt. Rất nhiều người tới xin thuốc đều sẽ tôn xưng nàng một tiếng Dư tiểu đại phu. Kỳ thật, nàng nhiều lắm chỉ được coi là dược sĩ mà thôi, hơn nữa còn là một dược sĩ ăn gian.