Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại, Ta Làm Nông Nổi Danh Thiên Hạ - Chương 359

Cập nhật lúc: 2024-10-26 10:50:37
Lượt xem: 43

Hũ Phật nhảy tường kia không chỉ chinh phục được dạ dày của Tĩnh Vương phi mà con thuyết phục được cả hai đầu bếp kia nữa.

Hai đầu bếp trong phủ Tĩnh vương, một người xuất thân từ Tương gia - thế gia nấu ăn nổi danh ở Giang Nam, trong lịch sử Tương gia đã xuất hiện tám đầu bếp nổi danh thiên hạ.

Công thức nấu ăn và cách nấu của bọn họ truyền xuống từng đời, hơn nữa chỉ truyền cho dòng chính.Thời chiến loạn, Tĩnh Vương đã từng cứu gia chủ Tương gia, cho nên để điều dưỡng sức khỏe cho Tĩnh Vương phi, ông ấy đã tự mình đến Tương gia mời một đầu bếp về.

Đầu bếp Tương có tay nghề chỉ xếp sau gia chủ Tương gia đã được phái đến phủ Tĩnh vương để báo ân.Người còn lại chính là Hoàng ngự trù am hiểu dùng thuốc nhất trong cung, ông ấy từng là người được Thái Thượng hoàng khâm điểm ngự dụng.

Lúc Thái Thượng hoàng còn chưa thoái vị, nghe nói Tĩnh Vương phi sức khỏe yếu ớt, cần phải điều dưỡng trong thời gian dài nên đã phái Hoàng ngự trù đến phủ Tĩnh Vương, đặc biệt phụ trách việc phối thuốc của Vương phi.

Có thể nói, nếu như không có Hoàng ngự trù thì thân thể yếu ớt của Tĩnh Vương phi còn chưa chống đỡ đến lúc gặp được Dư Tiểu Thảo thì đã về cõi Phật rồi!Đầu bếp và ngự trù thanh danh hiển hách như vậy lại bị tài nấu nướng của một tiểu cô nương tầm mười tuổi thuyết phục, nói ra có khi chẳng ai tin.Hiện tại Dư Tiểu Thảo hoàn toàn không biết mấy chuyện này.

Nàng đang nghiêm túc sửa lại công thức nấu món Phật nhảy tường, chuẩn bị bán giá cao cho Chu tam thiếu! Món vịt quế hoa của Trân Tu Lâu đã dần giảm nhiệt rồi, nên tung ra một món ăn mới giữ nhiệt cho lâu mới phải! “Phật nhảy tường” chính là một món ăn xứng tầm!Tại sao lại bán giá cao cho Trân Tu Lâu? Nguyên liệu nấu món Phật nhảy tường đều là những nguyên liệu quý giá, giá vốn đã cao, nên người mua nó không giàu cũng sang.

Mà những người đó đều không thiếu tiền nên Trân Tu Lâu vừa kiếm được tiền lại vừa nâng cao được danh tiếng, còn có thể kết bạn được với vài người có tiền nữa, hời lắm đấy! Dù có bán giá cao hơn nữa thì cũng xứng đáng thôi!Ngày thứ hai sau khi nghiên cứu thành công Phật nhảy tường, Dương Quận vương đã đặt một nhã gian ở Trân Tu Lâu để chúc mừng Tiểu Thạch Đầu thi đỗ Tú tài.

Bữa tiệc không những mời viện trưởng Viên của thư viện Vinh Hiên mà còn mời cả tiên sinh dạy học của Tiểu Thạch Đầu nữa.

Không biết Triệu huyện lệnh nghe được tin tức từ đâu mà cũng chuẩn bị quà đến góp vui.

Dư gia trừ nhân vật chính là Tiểu Thạch Đầu ra còn có Dư Hải và Dư Tiểu Thảo.Khó khăn lắm mới thuyết phục được Dư lão đầu đến tham gia nhưng ông ấy vừa đến Trân Tu Lâu thì nghe tin Viện trưởng thư viện và Huyện lão thái gia cũng đến, Dư lão đầu cả đời chưa qua lại với quan gia bao giờ lập tức cảm thấy kinh sợ, trốn vào nhà của Dư gia ở thị trấn, ai nói gì cũng không chịu ra.

Nhưng ngoài người Dư gia, không có ai biết được khúc nhạc dạo này.Tiểu Thạch Đầu còn cảm thấy hơi ngại, vốn chỉ muốn cả nhà quây quần chúc mừng ăn bữa cơm mà thôi, sao tự nhiên lại có nhiều người không liên quan đến như vậy? Cậu bé giống như một tiểu đại nhân khách khí nói: “Chỉ là thi đỗ Tú tài mà thôi, cũng đâu phải Trạng nguyên, không đáng ăn mừng đâu”!Triệu huyện lệnh góp vui nói: “Ngươi quá khiêm tốn rồi, cả trấn Đường Cổ chỉ có hai Lẫm sinh, ngươi là một trong hai đấy.

Hơn nữa ngươi còn là Tú tài trẻ tuổi nhất trong đợt thi lần này.

Nghe nói Học chính đại nhân của rất coi trọng ngươi, còn tự mình chấm bài của ngươi nữa!”Viện trưởng Viên cũng rất hài lòng với biểu hiện và thành tích của Tiểu Thạch Đầu.

Tính ra cậu bé mới đi học được ba năm, nếu như không phải thiên phú tốt, gần như đã đạt đến cảnh giới gặp qua là không quên, khả năng lý giải cũng vô cùng tốt, nếu như là đứa trẻ khác thì có thể nhận diện được mặt chữ đã không tệ rồi, cậu bé lại còn muốn thi Huyện!Thầy của Tiểu Thạch Đầu đánh giá cậu bé có thể miễn cưỡng thi đỗ đã là may mắn lắm rồi, ai ngờ cậu bé đi con đường này vô cùng thuận lợi, thông qua thi Huyện, thi Phủ, thi Đình một cách dễ dàng, đạt được danh hiệu Tú tài, còn là một trong những người đứng đầu, đi đỗ Lẫm sinh.

Đương nhiên là ngoài thiên phú kinh người của Tiểu Thạch Đầu ra thì không thể thiếu sự dốc lòng dạy dỗ của viện trưởng Viên.Bọn họ không biết là chỉ số thông mình vốn có của Tiểu Thạch Đầu chỉ cao hơn chú Dư Ba của cậu bé một chút.

Nói cách khác, dù cậu bé học hành cực khổ cả đời thì cùng lắm chỉ vào được bảng danh sách Tú tài mà thôi.Nhưng mà có biến số Dư Tiểu Thảo này thì cái không thể cũng thành có thể.

Từ lúc Tiểu Thạch Đầu năm tuổi đến nay, ăn uống đều dùng nước linh thạch.

Đối với người trưởng thành thì nước linh thạch cùng lắm chỉ có tác dụng cường thân kiện thể, chữa vết thương ẩn gì đó thôi.

Nhưng mà đối với trẻ con mà nói thì lại có tác dụng thúc đẩy tư duy và tăng cường trí não.Người bình thường não bộ chỉ vận dụng được khoảng 3-5%, dù là thiên tài lớn như Einstein cũng chỉ có thể vận dụng khoảng 10%.

Trong lúc vô tình Tiểu Thạch Đầu đã vượt qua tài năng của nhà khoa học vĩ đại đời sau này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-ta-lam-nong-noi-danh-thien-ha/chuong-359.html.]

Cậu bé không chỉ có trí nhớ vô cùng tốt mà năng lực lý giải cũng rất mạnh.

Lại có thêm quyết tâm chăm chỉ cố gắng, có thể đóng góp cho gia đình như Nhị tỷ nên thành tích của cậu bé không tốt mới là lạ đó!Viện trưởng Viên đã coi Tiểu Thạch Đầu như đệ tử quan môn của mình thì lại không khen cậu bé như những người khác mà lý trí nói: “Dư Phàm nói đúng, chẳng qua chỉ là thi đỗ Tú tài thôi, là bước chân đầu tiên trong chặng đường dài, không nên kiêu ngạo, tạo ra kết cục như “Thương Trọng Vĩnh”.

Dư Phàm, phải luôn nhìn về phía trước, chăm chỉ học hành, đồng thời phải phóng tầm mắt của mình ra xa hơn, không nên giới hạn mọi thứ trong sách vở.

Sang năm lão phu sẽ đến Giang Nam giảng bài, con theo ta đến đó đi!”Tiểu Thạch Đầu nghe thấy vậy thì trong lòng vô cùng kích động.

Giang Nam là nơi rất nhiều văn nhân mặc khách dừng chân, đó là nơi khởi nguồn của rất nhiều trường phái văn học trong lịch sử, mang đậm hơi thở nhân văn.

Nghe nói, dù là lão nông trồng trọt ngoài ruộng cũng có thể ngâm được mấy bài thơ ngắn.Hàng năm, viện trưởng Viên đều nhận lời đến mấy học viện, thư viện nổi tiếng ở Giang Nam để giảng bài.

Có thể đi theo ông, bất cứ lúc nào cũng có nghe ông dạy bảo, chỉ có đệ tử chân truyền của ông mới có vinh dự này.Tuy hai năm này, viện trưởng Viên hết mực quan tâm Tiểu Thạch Đầu, thường khai tiểu táo cho cậu bé nhưng cho đến bây giờ cậu bé cũng không dám vọng tưởng mình có thể trở thành đệ tử chân truyền của viện trưởng Viên.

Đệ tử chân truyền của viện trưởng đại nhân, hoặc là là đại nho nổi danh một phương, hoặc là danh thần trị quốc của triều đình, tiền đồ vô cùng xán lạn.Dư Tiểu Thảo bưng Phật nhảy tường đang tỏa hương thơm bốn phía bước vào, thấy dáng vẻ ngây ngô sửng sốt của em trai mình thì vội đặt hũ Phật nhảy tường xuống, vỗ nhẹ gáy cậu bé nói: “Vui đến phát ngốc rồi à? Còn không mau dập đầu nhận thầy đi!”Thầy giáo của Tiểu Thạch Đầu cũng góp vui nói: “Đúng lúc bây giờ có rượu có trà, hoàn thành luôn nghi thức bái sư đi!”Tâm tư của viện trường Viên đã bị Phật nhảy tường hấp dẫn mất rồi, mơ mơ hồ hồ nhận trà bái sư của Tiểu Thạch Đầu, hoàn thành nghi thức theo cách đơn giản nhất.

Chờ sau khi tiệc rượu kết thúc, ông mới nhận ra mình đã nhận một tiểu đệ tử chưa đến chín tuổi, còn nhỏ hơn tất cả các cháu trai của ông nữa.Lần cuối viện trưởng Viên nhận đệ tử đã là hơn hai mươi năm về trước.

Tất cả đệ tử của ông và cả chính ông cũng cho rằng đời này sẽ không nhận thêm đệ tử chân truyền nào nữa.

Dẫn Tiểu Thạch Đầu theo giảng bài cũng chỉ là yêu tài, không muốn lãng phí thiên phú của cậu bé mà thôi.

Ai ngờ rằng sau một bữa cơm ông lại mơ mơ hồ hồ nhận một đệ tử nhỏ tuổi.

Ôi! Đồ ăn ngon hại người mà!Nhưng mà món Phật nhảy tường kia thực sự quá ngon, viện trưởng Viên tự nhận là đã ăn tất cả đồ ăn ngon trong Đại Minh cũng bị món ăn này thuyết phục.Người vui nhất ngoài Tiểu Thạch Đầu ra còn có cả Dư Tiểu Thảo nữa.

Sau khi được Dương Quận vương giải thích, nàng nhận ra em trai nàng có thể nhận viện trưởng Viên làm thầy, trở thành đệ tử quan môn của ông là một chuyện may mắn nhường nào.

DTV

Có thể nói, chỉ cần Tiểu Thạch Đầu không phải gỗ mục thì tương lai của cậu bé nhất định là một bước lên mây.

Không những có tài nguyên học tập tốt nhất mà còn có nhiều sư huynh có thành tựu xuất sắc nữa, tương lai những người này đều trở thành mạng giao thiệp của cậu bé! Tương lai, Dư gia có người làm quan có thể chắc chắn trăm phần trăm rồi!“Ha ha! Tiểu Quận vương, cũng nhờ công người tổ chức bàn tiệc này đó! Không biết phải cảm ơn ngươi thế nào nữa!” Dư Tiểu Thảo thật lòng cám ơn hắn, ánh mắt sáng ngời, long lanh như dòng nước mùa thu.Chu Tuấn Dương bị đôi mắt xinh đẹp đó làm cho tim đập thình thịch, không nhịn được dời tầm mắt.

Từ trước đến nay, hắn không biết ánh mắt của một người có thể trong veo sáng ngời đến như vậy, giống như loại phỉ thúy thượng hạng đẹp đẽ nhất, không chút tỳ vết, giống như có thể chiếu sâu tận tâm hồn con người, thanh lọc tất cả dơ bẩn.“Khụ...!Vậy, ngươi cảm ơn gia thế nào đây?” Trong lòng Chu Tuấn Dương cũng cảm thấy vui cho Tiểu Thạch Đầu.

Có Tiểu Thạch Đầu ở đây, tương lai trên triều nhất định có một vị trí của Dư gia rồi.Dư Tiểu Thảo cười híp mắt giống như vầng trăng lưỡi liềm nhỏ cong cong: “Ngày nào ta cũng nấu Phật nhảy tường cho ngươi ăn có được không?”“Ngày nào cũng ăn? Dù có ngon đến mấy cũng ngấy thôi!” Chu Tuấn Dương bày tỏ không hài lòng với món quà cảm ơn này.Dư Tiểu Thảo nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ, nàng có chút chán nản phát hiện, ở trước mặt con trai út của phủ Tĩnh vương, tiểu Quận vương mà Hoàng thượng xem trọng, đúng là nàng không có món quà cảm ơn nào có thể khiến hắn thỏa mãn được.Chu Tuấn Dương thấy dáng vẻ cắn đầu ngón tay suy nghĩ của nàng như con mèo nhỏ bị dây len quấn đến vướng víu, vẻ mặt mơ hồ.

Hắn lặng lẽ cười cười, vỗ đầu nhỏ của nàng nói: “Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, gia đại phát từ bi, cho ngươi ghi nợ đó.”Dư Tiểu Thảo ghét nhất là thiếu nợ người khác, vẻ mặt không hài lòng nói: “Tiểu Quận vương, ngươi muốn cái gì nhất.

Chỉ cần ta có thể làm được!”Dương Quận vương tỏ ra kiêu ngạo nói: “Ngươi chủ động đưa, lại mở miệng hỏi ta muốn gì, còn có thể thế à? Không có thành ý gì hết!” Hắn nói xong thì nhanh chóng rời khỏiDư Tiểu Thảo giống như một cái đuôi nhỏ theo phía sau hắn, không ngừng nói: “Ngươi nói ta biết đi! Cái gì ngươi cũng không thiếu, ta cũng không phải con giun trong bụng ngươi, thực sự không biết ngươi muốn gì!”Chu Tuấn Dương nghe ra trong giọng nói trong trẻo của nàng ẩn chứa vẻ làm nũng, trong lòng giống như bị mèo nhỏ cào, hơi ngứa một chút.

Hắn đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn tiểu nha đầu còn chưa cao đến nách mình.Dư Tiểu Thảo không nghĩ đến việc hắn đột nhiên dừng lại nên vẫn cắm đầu đi về phía trước, trong lòng không ngừng mắng chửi: Chân dài thì giỏi lắm à, đi nhanh thế làm gì!“A ui!” Kết quả thì bi kịch rồi, tiểu nha đầu chui vào trong lồng n.g.ự.c hắn, sống mũi đụng vào cơ bụng rắn chắc của hắn, đau đến mức rớt nước måt.“Ngươi dừng lại cũng không báo trước một tiếng, sống mũi bị đụng đau lắm đó!” Dư Tiểu Thảo lau nước mắt tố cáo.

Vốn dĩ mũi cũng đã không được cao rồi, nếu như bị đụng nhiều thêm nữa, vậy không phải là cả đời này nàng chỉ có thể mang cái mũi tẹt gặp người khác sao?.

Loading...