Xuyên Về Cổ Đại, Ta Làm Nông Nổi Danh Thiên Hạ - Chương 338
Cập nhật lúc: 2024-10-26 10:44:36
Lượt xem: 46
"Người chướng mắt cuối cùng cũng đi!” Tâm trạng của Chu Tuấn Dương thả lỏng hơn nhiều, biểu cảm trên mặt cũng nhu hòa hơn.Tĩnh Vương phi nhìn con trai mình nhẹ nhàng lắc đầu.
Mời cháu gái đến nhà là nước cờ sai lầm của bà ấy, cũng may bà ấy sớm nhìn rõ, bây giờ sửa sai vẫn kịp.
Tĩnh Vương phi cúi đầu suy nghĩ, tìm lý do để đưa Giang Tư Nhàn về.Dư Tiểu Thảo ở bên cạnh mở to hai mắt, dường như không dám tin trợn mắt nhìn tiểu Quận vương.
Chu Tuấn Dương khá khó chịu chuyển mắt trừng nàng, tức giận nói: “Nhìn cái gì? Có nhìn nữa trên mặt gia cũng không nở hoa đâu!”Dư Tiểu Thảo nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, trêu ghẹo nói: “Trên mặt ngươi đương nhiên không nở ra hoa được rồi, chỉ là… Khuôn mặt này của ngươi còn đẹp hơn cả bông hoa đẹp nhất trong vườn hoa này nữa, phải nói là cảnh đẹp ý vui…”“Thảo Nhi!” Phòng phu nhân lén nhìn trộm Tĩnh Vương phi, trước mặt mẫu phi của hắn, con ăn nói tùy tiện như vậy không tốt lắm đâu? Tuy là… khuôn mặt này của Dương Quận vương đúng là rất đẹp… Nàng ấy khẽ mắng: “Đây là lời một cô nương nên nói sao?”Tĩnh Vương phi cũng nhìn chằm chằm mặt con trai nhà mình trong chốc lát rồi cười nói: “Sơ Tuyết, đừng dọa con bé! Tiểu Thảo cũng ăn ngay nói thật mà.
Trong ba đứa con trai, Dương Nhi giống ta nhất.
Nhưng mà thằng bé có cả ưu điểm của ta và Vương gia, nếu như là con gái thì nhất định còn đẹp hơn ta hồi trẻ nữa.”Phòng phu nhân khá lúng túng nói: “Thảo Nhi cũng không còn nhỏ nữa, nếu như trổ mã sớm thì cũng sắp thành thiếu nữ đến nơi rồi.
Sao có thể nói người ta xinh đẹp trước mặt nam tử chứ? Cũng may bình thường con bé và Dương Quận vương khá thân, chứ nếu là người khác thì có khi sẽ bị người khác tưởng là hoa si đó!”Dư Tiểu Thảo chu môi, mặt đầy ai oán nói: “Mẹ nuôi, cũng vì con quen với Dương Quận vương nên mới dám nói hắn như vậy.
Nếu như là người khác con sẽ không dám làm vậy đâu… Tô Nhiên tiên sinh cũng rất đẹp mà, con cũng chỉ lén nhìn chứ đâu dám thô lỗ xông lên nói với người ta - Tiên sinh, ngươi đẹp trai thật đó.
Không bị người ta đánh một trận mới là lạ đó!”“Ha ha… Nếu có người nói ta đẹp trai, chứng tỏ người đó có đôi mắt rất tinh tường đấy! Sao ta có thể không biết phải trái đánh người chứ?” Một giọng nói ôn hòa truyền đến từ sau bụi hoa.
Trên con đường đá xanh, một bóng người cao lớn chậm rãi đi tới.Quân tử khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc.
Cũng chỉ có ngọc thạch cứng rắn, ôn hòa, nhẵn nhụi và hàm súc mới có thể hình dung được kiểu người tỏa ra mị lực từ trong ra ngoài như y nhỉ? Trong vườn hoa và cây cảnh, người đàn ông trong sạch tuấn dật, thản nhiên bước đến, phảng phất như trích tiên trong tranh, nhẹ nhàng phiêu dật…Chu Tuấn Dương thấy Dư Tiểu Thảo nhìn chằm chằm người ta, trong lòng giống như bị nhét một cục bông khiến hắn nổi giận.
Hắn lặng lẽ kéo tóc sau lưng của Dư Tiểu Thảo, đổi lấy ánh mắt trợn trừng của nàng.
Chu Tuấn Dương nhăn mày, chỉ cần nàng không nhìn người đàn ông khác, hắn chịu thiệt một chút, bị nàng trừng mấy cái thì có ngại chi?Tô Nhiên là Tổng quản đại nội, phụ trách việc huấn luyện và khảo sát Ngự tiền thị vệ và Cấm vệ quân.
Tĩnh Vương phi đương nhiên không dám khinh thường y.
Nói chuyện một hồi, Tĩnh Vương phi ngồi thẳng lưng, khuôn mặt mang theo nét cười hỏi: “Lần này Tô tổng quản đến đây không biết là có chuyện công hay là…”Tô Nhiên thu lại nụ cười trên mặt, vẻ mặt khá nặng nề, thấp giọng nói: “Tô Nhiên lỗ mãng đến đây là để cầu cứu!”Tĩnh Vương phi kinh hãi, bà ấy lập tức đứng dậy, vội nói: “Cầu cứu? Sao Tô tổng quản lại nói vậy? Không lẽ trong cung…” Tĩnh Vương phi đảo qua một lượt những chuyện dơ bẩn có thể xảy ra ở trong cung trong đầu.
Hoàng thượng anh minh được trăm họ kính yêu, trăm quan ủng hộ, sao có thể cần giúp đỡ chứ?Tô Nhiên liếc thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Phòng phu nhân và Dương Quận vương ở bên cạnh, nhưng lại thấy vẻ mặt m.ô.n.g lung của tiểu cô nương Dư gia thì vội trấn an nói: “Xin Vương phi nương nương đừng quá lo lắng! Là tiểu Hoàng tử trúng độc ở Đông cung, thái y trong cung bó tay chịu trói, muốn đến nhờ Trịnh thái y trong vương phủ đến khám…”Phòng phu nhân vừa nghe là bí sự trong cung thì vội vàng đứng dậy nói: “Vương phi nương nương, đột nhiên Sơ Tuyết nghĩ đến trong phủ còn có chuyện cần xử lý, Sơ Tuyết xin phép được về trước…”“Xin tướng quân phu nhân dừng bước.” Tô Nhiên nhìn Dư Tiểu Thảo mơ mơ hồ hồ theo đến, nhẹ giọng nói: “Nghe nói lệnh ái học y mấy năm, có cái nhìn độc đáo về y thuật…”Phòng phu nhân cũng sợ đắc tội Tô đại tổng quản, vội nói: “Tiểu nữ chỉ đi theo đại phu chân đất trong thôn học y thuật chưa đến một năm.
Ta bình thường xem bệnh cho mấy thôn dân trong thôn còn được, chứ vị kia trong cung thân phận tôn quý, công phu mèo ba chân của tiểu nữ không dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt thái y!”Hoàng thượng hai mươi tuổi lên ngôi, đến bây giờ đã được tám năm.
Ngày thường siêng năng chính sự, không quá để ý chuyện hậu cung, trước mắt hậu cung tính cả Hoàng hậu lẫn tần phi cũng chỉ có sáu, bảy người.
Trước mắt dưới gối chỉ có hai chú mèo nhỏ một Hoàng tử và một công chúa mà thôi.
Vậy mới thấy được hai con mèo nhỏ này quý giá bao nhiêu.
Hơn nữa bệnh tình của Hoàng tử khiến các thái y bó tay chịu trói.
Nếu như còn thêm cả Tiểu Thảo nữa, vậy chẳng phải là lão Thọ Tinh thắt cổ - chê mạng quá dài sao?Nụ cười trên mặt Tô Nhiên dần nhạt đi, ai quen biết y đều biết y đã nổi giận rồi.
Giọng nói của y vẫn dịu dàng: “Phòng phu nhân quá khiêm tốn rồi.
Sức khỏe của Tĩnh Vương phi là do ai điều trị? Ấu tử trong nhà Phòng phu nhân từ đâu mà có? Nếu y thuật của Dư cô nương chỉ là công phu mèo ba chân thì trên đời này đã không có thần y rồi! Phòng phu nhân, Tô Nhiên biết người lo lắng điều gì.
Yên tâm đi, nếu Tô Nhiên có thể dẫn người vào cung thì có thể dẫn người ra ngoài.
Tô Nhiên xin lấy đầu ra bảo đảm…”Phòng phu nhân còn muốn nỗ lực từ chối lần cuối thì Tô Nhiên lại lên tiếng: “Phòng phu nhân, nếu như trì hoãn không trị bệnh cho tiểu Hoàng tử, hai ta ai cũng không chịu trách nhiệm được đâu!”Lời từ chối của Phòng phu nhân khó mà nói ra được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-ta-lam-nong-noi-danh-thien-ha/chuong-338.html.]
Nàng ấy ngậm lệ nhìn Dư Tiểu Thảo còn đang mơ hồ, nhẹ nhàng xoa đầu nàng, nghẹn ngào nói: “Thảo Nhi, là mẹ nuôi liên lụy con! Mẹ nuôi vào cung với con, nếu như… mẹ nuôi cùng con!”Trịnh thái y đã được người hầu mời đến, Tô Nhiên cũng không chậm trễ nữa, lập tức dẫn Trịnh thái y và mẹ con Phòng phu nhân rời khỏi phủ Tĩnh Vương.
Lúc lên xe ngựa, y nghiêng đầu thấy Dương Quận vương cũng theo lại đây, y muốn nói cái gì đó nhưng lại nuốt xuống.Ngựa chạy nhanh như bay, xe ngựa cũng đi rất nhanh.
Cũng may phủ Tĩnh Vương cách hoàng thành không xa, không lâu sau đã đến cửa cung Đông Hoa.
Nghĩ đến việc Trịnh thái y tuổi đã cao, Dư Tiểu Thảo còn nhỏ, Tô Nhiên đã chuẩn bị sẵn xe kéo, nhanh chóng đi đến Đông cung.Ở trên xe ngựa, Phòng phu nhân kiên nhẫn giải thích tình huống cho Dư Tiểu Thảo.
Tiểu Hoàng tử trúng độc, thái y không dám đoán bừa, cho nên mới nhờ Trịnh thái y xuất thân y thuật thế gia tiền triều đến khám.
Mà nàng thì khá xui xẻo, vì vừa khéo ở phủ Tĩnh Vương nên cũng bị tóm đi luôn.Dư Tiểu Thảo nhìn chằm chằm đá ngũ sắc trên cổ tay, lén trao đổi trong lòng với Tiểu Bổ Thiên Thạch.
Có được lời bảo đảm “Chỉ cần còn một hơi thở thì bản thần thạch có thể cứu mạng nó từ tay Diêm Vương”.
Tâm trạng khẩn trương trong lòng nàng đã bình ổn hơn nhiều.
Nhưng mà hôm nay cũng kích thích thật đó, lần đầu tiên đến Vương phủ làm khách, tham quan cảnh đẹp trong Vương phủ.
Lần đầu tiên vào cung, Hoàng thành chơi một ngày? Nghĩ đến lập tức có thể thấy Hoàng thượng, Hoàng hậu và tiểu hoàng tử sống sờ sờ ngay trước mắt, Dư Tiểu Thảo khó mà kìm được sự kích động trong lòng.Chu Tuấn Dương cảm nhận được tâm trạng kích động của Dư Tiểu Thảo, hắn vội cúi người ghé vào bên tai nàng nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, có gia ở đây! Ai cũng không dám làm gì ngươi! Đến lúc đó ngươi trị được thì trị mà không trị được thì đứng sang một bên.
Tất cả đã có ta lo!”Hoàng thượng là minh quân, khẳng định sẽ không làm ra chuyện vì bảo vệ một người mà bắt những người khác chôn theo ở trong cung như tiền triều đâu.
Hoàng hậu nương nương có thể sẽ vì tâm trạng đau buồn mà làm ra chuyện điên rồ.
Nhưng mà cho dù hắn phải từ bỏ thân phận Quận vương này cũng phải bảo vệ Tiểu Thảo an toàn.
Hơn nữa, lúc đó nhiều thái y như vậy, chưa chắc đã đến lượt nàng.
Nàng chỉ tới góp quân số…Cung Cảnh Dương là nơi Hoàng hậu ở, tiểu Hoàng tử còn nhỏ, vẫn luôn ở chung với mẫu thân, chưa đến hai năm đã được phong làm Thái tử, phải chuyển đến ở cung Chung Túy ở bên cạnh.
Trịnh thái y vừa vào cửa đã bị các thái y khác kéo đến trước giường long phượng để xem bệnh cho tiểu Hoàng tử đang hôn mê bất tỉnh.Hoàng hậu nương nương khóc đỏ cả mắt, khuôn mặt tiều tụy, ánh mắt không hề rời khỏi con trai một khắc nào, rất sợ chỉ cần nàng ấy rời mắt thì con trai sẽ gặp chuyện chẳng lành.
Hoàng thượng đứng ở sau lưng đỡ vai nàng ấy, giống như đang truyền sức lượng và dũng khí cho nàng ấy.Tô Nhiên đi đến bên cạnh Hoàng thượng, thì thầm vài câu bên tai hắn ta.
Chu Quân Phàm nhìn Dư Tiểu Thảo, im lặng suy nghĩ một lát rồi gật đầu.Sau khi Dư Tiểu Thảo vào cung thì hai tay tự giác đặt trước bụng, cúi đầu rũ mắt, dáng vẻ “Ta là bảo bảo ngoan, các ngươi không nhìn thấy ta”.
DTV
Tô Nhiên đi đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nói: “Hoàng thượng truyền ngươi qua đó!”Hoàng thượng? OMG, nàng sắp được gặp Hoàng thượng rồi! Dư Tiểu Thảo kích động đến mức không biết nên đi thế nào.
Tô Nhiên nghĩ rằng nàng đang sợ hãi nên tốt bụng an ủi: “Đừng sợ, Hoàng thượng là người bình dị dễ gần.
Gọi ngươi qua đó chỉ là muốn hỏi vài câu thôi.”Dư Tiểu Thảo quay đầu nhìn Phòng phu nhân, thấy được sự lo lắng trong mắt nàng ấy, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười trấn định trấn an nàng.
Nàng lại nhìn Chu Tuấn Dương, ánh mắt hắn trấn định ôn hòa, rất có tác dụng trấn an lòng người, giống như đang nói: Có gia ở đây, sợ cái gì!Trong lòng Dư Tiểu Thảo cũng yên tâm hơn mấy phần, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nàng dựa theo lễ phép cung đình mà mẹ nuôi đã dạy trên đường đi, lúc nàng thấy vạt áo màu vàng thì vội vàng hành lễ đâu ra đó: “Dân nữ Dư Tiểu Thảo tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu, Hoàng thương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên thiên tuế.”Trong lòng Hoàng hậu nương nương như có lửa cháy âm ỉ dày vò nàng ấy, nên cũng không thèm nhìn Dư Tiểu Thảo mà không kiên nhẫn nói: “Đã lúc này rồi ngươi còn dẫn một tiểu cô nương vào làm gì thế Tô Nhiên? Không phải càng thêm phiền sao? Còn không mau dẫn ra ngoài!”Chu Quân Phàm vội vàng vỗ vai nàng ấy, nhỏ giọng nói: “Tiểu cô nương Dư gia học y từ nhỏ, biết một vài toa thuốc nghi nan (phức tạp chưa rõ nguyên nhân và khó điều trị).
Tiểu công tử của Phòng phu nhân của phủ tướng quân đủ trăm ngày bị ho chính là con bé trị khỏi.
Lần trước Hoàng nhi ho khan không muốn uống thuốc cũng là dùng nước thuốc lấy từ phủ tướng quân mới đỡ hơn.
Lúc Tô Nhiên đến phủ Tĩnh Vương vừa khéo gặp Tĩnh Vương phi mời con bé đến trị bệnh nên mới dẫn người đến đây.”.