Xuyên Về Cổ Đại Mở Tiệm Ăn - Chương 158
Cập nhật lúc: 2024-08-15 08:10:07
Lượt xem: 290
Sau này hoàng thượng lên ngôi, hồi trẻ từng nổi giận bãi bỏ hoàng điếm, nghiêm trị kẻ làm ác, nhưng không có hoàng điếm, đồ trong nội khố bỏ phí thật đáng tiếc, mấy năm sau dần khôi phục hoàng điếm, bỏ chức năng thu thuế thương mại, khác phái nội thần trung thực điều hành.
Nhưng vì danh tiếng hoàng điếm quá xấu, dân thường hầu như tránh hoàng điếm. Thêm vào hoàng thượng từng bãi bỏ hoàng điếm, nghiêm trị nội thần điều hành, khiến kẻ tiếp quản sau nhìn thấy sợ. Không dám gây chuyện lớn, chỉ an phận thủ thường, không cầu có công nhưng cầu không sai. Vậy nên vài hoàng điếm trở nên vắng vẻ như bây giờ.
"Thật ra sáu tiệm Bảo Hòa còn tốt, bán đồ vàng tơ Nam, gạo nếp Giang, dù sao cũng bán được." Quách Lạc thở dài: "Ba nhà ở phố Minh Ngọc chúng ta mới thật sự vắng vẻ, mỗi năm kinh doanh chỉ đủ bù chi phí."
"Vậy lợi nhuận kinh doanh chia thế nào?" Nguyệt Nha Nhi hỏi.
Quách Lạc nói: "Lợi nhuận thu được đương nhiên toàn bộ nộp vào nội khố."
"Vậy lợi nhuận không liên quan đến người điều hành hoàng điếm?"
"Người làm việc trong tiệm có tháng lương."
Nói chuyện một lúc, Quách Lạc gọi người trong tiệm đến cho Nguyệt Nha Nhi nhận mặt.
"Đa phần là người vốn làm việc trong hoàng điếm," Nhân lúc chưa có ai đến, hắn ta nhẹ giọng nói với Nguyệt Nha Nhi: "Quý phi nương nương chỉ mới phái sổ thủ phòng kế toán."
Gọi một hồi, người mới lục tục đứng đầy sân, ít nhất ba bốn chục người. Hầu như đều là nội thần và người nhà nội thần.
Quách Lạc trầm giọng nói: "Đây là Tiêu cô nương, phụng mệnh Quý phi nương nương đến Thanh Phúc Điếm điều hành."
Mọi người lần lượt chào hỏi, nhưng thần thái có chút lơ là, rõ ràng không coi Nguyệt Nha Nhi ra gì.
Nguyệt Nha Nhi mỉm cười nói: "Sau này chúng ta cùng làm việc, xin mọi người chiếu cố."
Chào hỏi xong, mọi người giải tán.
Nguyệt Nha Nhi về lại gian bên phải, ghi lại những điều vừa thấy nghe.
Nàng hiện chỉ là trợ lý điều hành, không có thân phận quý trọng, nên tuy Quách Lạc và người của Quý phi nương nương còn nể mặt nàng, nhưng người vốn làm việc trong Thanh Phúc Điếm không để ý.
Điều này cũng không lạ, trước khi đến nàng đã liệu trước. Việc này không gấp được, chỉ có thể làm từ từ.
Quách Lạc lại phân cho nàng một sổ thủ, gọi là Thuận Tử, chừng mười bốn mười lăm tuổi, biết chữ và tính toán, người cũng lanh lợi, nghe Nguyệt Nha Nhi nói muốn hiểu tình hình Thanh Phúc Điếm liền mang sổ sách, ghi chép tồn kho đến.
"Họ chỉ chịu đưa của tháng trước, nói trước đó đều ở thư khố, phải tự tìm."
Nguyệt Nha Nhi lật qua sổ sách, nhíu mày, hoàn toàn không rõ ràng! Nghĩ một lúc, nàng bèn để sổ sách, ghi chép tồn kho qua một bên.
Với tình hình hiện tại, lật sổ cũ chẳng có lợi gì cho nàng. Dù thật sự tìm ra điều gì từ sổ sách, nàng có thể cầu Quý phi nương nương đòi công lý sao? Người ta gọi nàng đến là để điều hành tương lai của Thanh Phúc Điếm, không phải để nàng tự chuốc phiền.
Chi bằng lập sổ mới từ hôm nay.
Nguyệt Nha Nhi còn một mối lo, không biết thái độ của Quách Lạc đối với nàng thế nào, là giám sát hay đơn thuần coi nàng là tham mưu?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-mo-tiem-an/chuong-158.html.]
Quách Lạc về gian bên trái, Đinh sổ thủ phòng kế toán và Điền sổ thủ đi theo sau.
Hắn ta ngồi xuống ghế tròn, cầm một chén trà, mở nắp thổi nhẹ.
Đinh sổ thủ và Quách Lạc quen biết lâu năm, tự tìm ghế ngồi, hỏi: "Quý phi nương nương và Trịnh công là ý gì? Sao lại gọi dân phụ đến Thanh Phúc Điếm?"
Quách Lạc nhấp một ngụm trà, từ tốn nói: "Còn phải hỏi? Nói đến kinh doanh, chúng ta đều là người nửa đường, người ta mới là chuyên gia."
Đinh sổ thủ nhíu mày: "Vậy ngươi để nàng ta làm việc thật?"
"Xem đã, ta tùy nàng xoay xở, nhưng người cũ trong hoàng điếm chưa chắc đã nghe lời nàng." Quách Lạc nói: "Xem bản lĩnh của nàng, nếu thật sự quản được đám người cũ thì chúng ta cũng vui mừng, dù sao có lợi cũng là huynh đệ chia nhau."
Hina
Đinh sổ thủ gật đầu: "Đúng vậy. Dù sao, nếu nàng ta quản lý Thanh Phúc Điếm tốt thì chúng ta cũng có công; nếu không tốt thì nàng ta cuốn xéo, không liên quan đến chúng ta."
Mấy người đang nói chuyện, bỗng ngửi thấy mùi thơm.
Đinh sổ thủ nghi hoặc: "Người nấu ăn là thần tiên đột nhiên giáng xuống sao? Cơm trưa hôm nay thơm quá?"
Mở cửa ra, mấy người đi về phía nhà bếp, thấy cửa bếp có một đám người.
"Đang làm gì vậy?"
Thấy là Quách Lạc, đám người nhường đường.
Thấy đầu bếp đứng cạnh Nguyệt Nha Nhi, khoanh tay.
Trên bếp là một nồi canh trắng sữa, bên cạnh bếp bày các loại thực phẩm đã chế biến. Nguyệt Nha Nhi đang dạy đầu bếp cách nhúng đồ ăn.
Quách Lạc ngửi mùi thơm, bụng cồn cào: "Tiêu cô nương, đang làm gì vậy?"
Nguyệt Nha Nhi nghe tiếng ngẩng đầu, cười nói: "Đây là canh lẩu, người từ cửa tiệm cũ của ta vừa mang đến, nhiều quá nên ta muốn chia cho mọi người cùng ăn."
Nàng chỉ đĩa đựng thực phẩm trên bếp: "Quách gia thích ăn gì, ta nấu cho một phần."
Thật mới lạ.
Quách Lạc ghé vào, chọn nấm hương, bánh trứng, thịt heo, rau xanh, mì... đặt vào bát sứ hoa lam.
Không lâu sau, Nguyệt Nha Nhi nấu chín những thực phẩm này, đổ thêm vài muôi canh.
Thấy trong bát sứ hoa lam ngâm đủ loại thực phẩm, màu sắc khác nhau, nước canh trắng sữa, trên mặt nổi một lớp dầu nóng hổi.
Quách Lạc gắp một miếng thịt heo, đưa vào miệng. Thịt thấm canh mềm mịn, vị ngon đậm đà, dư vị vô tận. Hắn ta bưng bát canh lẩu không cay, nhấp một ngụm, tấm tắc: "Ngon thật."
Hắn ta hiểu vì sao cửa tiệm cũ của Nguyệt Nha Nhi lại đắt khách như vậy rồi.