Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 97: Oan gia gặp mặt, chỉ bảo
Cập nhật lúc: 2024-09-08 15:26:58
Lượt xem: 163
Trong mắt mẹ Trường Thọ nổi lên hơi nước, bà dùng tay áo lau khóe mắt, âm thanh cũng có chút ngẹn ngào: “Cháu nói xem, nếu không phải nàng đã khắc c.h.ế.t Thường Nhi thì làm sao bị bệnh thời gian dài vậy rồi mà không sao, nhưng vừa thành thân với nàng đã ra đi rồi? Ngay cả tôn tử còn chưa lưu lại cho thẩm, ta biết ba năm đã qua, chỉ cần ta đồng ý Mai tử có thể gả. Nhưng nó gả cho ai cũng có thể, nó lại muốn gả cho Vương Bảo Sơn kia, thẩm biết mẹ Vương Bảo Sơn cố ý, bởi vì năm đó thẩm đoạt con dâu của bà ta nên giờ bà ta đoạt con dâu của thẩm. Thẩm sao phải cho bà ta nguyện ý……”
Loan Loan kinh ngạc, hóa ra lão thái thái này vì chút chuyện đó mà không đồng ý hôn sự của Mai tử nha! Nhưng như vậy cũng có chút vô lý đi, năm đó bà đoạt con dâu của người ta, giờ con trai của bà đã mất, người ta muốn con dâu tái giá về cứ như vậy bà cũng không đồng ý!
Tuy nhiên lời này Loan Loan cũng chỉ nghĩ trong lòng thôi!
Chờ lão thái thái nói xong, lau khô nước mắt, Loan Loan rót nước cho bà.
Lúc này mới nói: “Đại thẩm, không phải cháu thiên vị ai, cháu chỉ là một người ngoài cuộc thấy rõ mà thôi. Thanh Sơn đại ca đã ngoài hai mươi, huynh ấy cũng có tay nghề tốt, sau này có thể kiếm bạc nuôi gia đình, người nào thành thân cùng huynh ấy cũng không phải lo lắng vấn đề sinh nhai….”
Vừa nghe lời này sắc mặt mẹ Trường Thọ liền ảm đạm: “Tuy nói hắn có tay nghề, nhưng mấy năm nay còn như vậy, cũng không thấy kiếm được nhiều tiền gì.”
Loan Loan cười cười: “Đó là do huynh ấy đan đồ quá quy củ, không có biến hóa, thẩm nghĩ coi, đều đan sọt bình thường dùng trong nhà, mọi người trong nhà ai cũng biết đan a, người có tiền thì lại chê nó không đẹp, dĩ nhiên không bán được nhiều. Tuy nhiên Bách Thủ biết một số mẫu, cháu cũng hiểu một chút, nếu Thanh Sơn đại ca nguyện ý thì thẩm bảo huynh ấy đến nhà cháu để Bách Thủ dạy huynh ấy. Đồ đan phải khéo léo, dễ nhìn, tự nhiên người mua sẽ nhiều hơn, người có tiền cũng tới mua, nếu như tô thêm chút màu sắc như vậy lại càng đẹp, đồ tre trúc như vậy có thể nhiều nữa ấy!”
Nghe vậy hai mắt mẹ Trường Thọ tỏa sáng, liền nói: “Ôi chao, vậy ta sẽ bảo nó lúc nào đấy sẽ đến làm phiền hai cháu!” Lập tức lại nhíu mày: “Nhưng đã có vài lần đề thân nhưng không ai đồng ý.”
Chờ đúng câu này, Loan Loan tinh tế giải thích cho bà: “Dĩ nhiên, thẩm nhìn xem Thanh Sơn đại ca trên có anh trai, chị dâu, còn có một cháu trai, lại một quả tẩu đối phương khó tránh khỏi sẽ xem xét sau này có phải chiếu cố bà chị dâu này hay không, có người trong nhà tự nhiên không muốn. …”
Mẹ Trường Thọ đột nhiên có cảm giác rối rắm, thật là bởi vì trong nhà có thêm một quả tẩu mà con trai út của mình hai năm nhờ người mai mối mà vẫn không có thành hôn được?
Lão thái thái lại đổi mạch suy nghĩ, nếu mình có con gái, trong nhà đối phương như vậy, lại không có tiền gì, mâu thuẫn nhiều, sợ rằng bà cũng không gả con gái của mình đi.
Mẹ Trường Thọ nhất thời có chút mờ mịt, chẳng lẽ bà thật cần phải gả Mai tử đi?
Nhà Vương Trường Thọ cùng nhà Vương Bảo Sơn đều là họ Vương, tính ra còn có chút họ hàng, nhớ mấy năm trước quan hệ giữa mẹ Trường Thọ và mẹ Bảo Sơn cũng không tệ.
Sau vì chuyện Mai tử quan hệ giữa hai người mới càng ngày càng gay gắt.
Loan Loan chẳng qua đứng ở góc độ của người ngoài cuộc giúp bà phân tích. Tuy nhiên nàng cũng giúp Mai tử, nhưng đối Vương Thanh Sơn mà nói cũng không phải không có đạo lí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-97-oan-gia-gap-mat-chi-bao.html.]
Một người đàn ông gia cảnh bình thường, đến tuổi thành thân từ lâu mà chưa cưới được vợ, trong nhà trừ cha mẹ, anh trai, chị dâu, còn có một quả tẩu cần chiếu cố, điều này tự nhiên làm vấn đề thêm phức tạp, người ta gả vào không chỉ chiếu cố cha mẹ ngươi mà còn phải chiếu cố một quả tẩu, lại cùng anh trai, chị dâu bất hòa, chẳng phải cuộc sống rất khổ sở sao?
Cô nương người ta tất nhiên có chút không muốn.
Nghe Loan Loan nói xong, mẹ Trường Thọ trầm mặc một lúc lâu!
Lời nên nói đã nói, Loan Loan đứng dậy chuẩn bị về: “Đại thẩm, cháu không quấy rầy người nghỉ ngơi nữa, hôm khác trở lại thăm thẩm.”
“Ơ cháu gái, cháu phải về rồi, ôi chao, lão bà tử ta đây cũng thật là, ruộng nhà cháu cũng cần người làm, thẩm lại trì hoãn của cháu thời gian thật dài.” Mẹ Trường Thọ nói.
“Đâu có, cháu thừa dịp ở nơi này của thẩm lười biếng thôi!”
Mẹ Trường Thọ nhìn bộ dáng nghịch ngợm của nàng nở nụ cười.
Lúc này trong sân có người hô: “Có ai không?”
Loan Loan đi ra, mẹ Bảo Sơn xách theo rổ đứng ngoài sân đang nhìn vào trong nhà, trông thấy Loan Loan từ bên trong đi ra bà ngẩn người, Loan Loan cũng ngây người.
“A, vợ Bách Thủ cũng ở đây, nghe nói mẹ Trường Thọ bị ngã gãy chân, ta tới thăm bà ta một chút.”
Loan Loan thêm kinh ngạc.
Hai người này bình thường gặp mặt liền cãi nhau ầm ĩ, vậy mà cũng tới thăm bệnh?
Loan Loan dẫn bà vào trong nhà, mẹ Trường Thọ nhìn lên thấy mẹ Bảo Sơn nhất thời mặt đen lại.
Mẹ Bảo Sơn cầm theo cái rổ đi tới, cười với bà nói: “Đại tỷ a, ta nghe nói chân của người bị ngã gãy rồi liền đặc biệt tới thăm một chút.”
“Ngươi là tới thăm ta hay tới chê cười ta?” Mẹ Trường Thọ đen mặt không thèm nhìn bà ta.