Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 87: Phiền toái

Cập nhật lúc: 2024-09-06 22:28:58
Lượt xem: 169

Loan Loan rót nước để trước mặt Dương Nghĩa Trí cười nói: “Trưởng thôn, mời uống nước.” Sau đó lại nói: “Cháu và Bách Thủ đều rất cảm kích bác, đất để hoang quá lâu muốn canh tác có lẽ phải bắt đầu lại. Do hiện tại trong nhà nuôi nhiều động vật còn thực vật để ăn thì có chút thiếu nên mới muốn trồng trọt. Nếu chúng cháu không canh tác thì đất này sẽ để cho đại bá của Bách Thủ trồng trọt, đều là người một nhà, nào có nói hai nhà!” Vừa nói Loan Loan vừa liếc nhìn Bách Thủ vẫn ngồi một bên chưa có lên tiếng.

Nghe Loan Loan nói vậy Dương Nghĩa Trí vui vẻ, an tâm gật gật đầu, năm đó Dương Nghĩa Thiên không nói với ai một câu liền chiếm luôn đất đai và nhà cửa của Bách Thủ quả thực có chút đuối lý, ông là trưởng thôn đương nhiên muốn mọi người hòa hòa khí khí đem mọi chuyện giải quyết tốt.

“Ừ các cháu có thể nghĩ vậy là tốt, dù sao cũng cùng là người Dương gia. Ruộng này các cháu xem xem khi nào thì gieo trồng, tìm thời gian thích hợp thì đến nhà Dương Nghĩa Thiên một chuyến, đem chuyện này giải quyết đi.”

“Chiều hôm nay bọn cháu còn phải đi cắt cỏ cho heo, sợ là đến ngày mai mới đi được.” Loan Loan nói.

Dương Nghĩa Trí gật gật đầu, cầm chén uống nước rồi đứng dậy đi ra ngoài sân. Bách Thủ tiễn Dương Nghĩa Trí đến sườn núi, bên này Loan Loan đã đeo gùi lên lưng, lại lấy một cái gùi khác đưa cho Bách Thủ, hai người cùng nhau đi lên núi cắt cỏ cho heo.

Buổi tối, hai người vừa ăn cơm xong, Loan Loan vừa suy nghĩ trên triền núi trồng ngô, trồng củ cải là thích hợp, thân ngô sau này có thể dùng làm củi đốt. Ruộng tốt có thể trồng lúa gạo hoặc lúa mì.

Trưa ngày hôm sau, hai người bán bánh xong, ăn cơm rồi đến nhà Dương Nghĩa Thiên. Lần này hai người đến, người mở cửa là Dương Uyển – khuê nữ 13 tuổi của Dương Nghĩa Thiên, cũng chính là em họ của Bách Thủ, thấy hai người. Dương Uyển liền lộ ra vẻ tò mò, trong ánh mắt có xen một tia sợ sệt, Loan Loan khẽ mỉm cười với nàng, sau đó nhìn thẳng vào Dương Nghĩa Thiên đang quét sân hô: “Đại bá và đại bá mẫu đang bận à?”

Nghe thấy âm thanh, đại bá mẫu của Bách Thủ có chút sửng sốt, nhìn thoáng qua phía cổng rồi cúi đầu không lên tiếng, cầm lấy cây chổi, Dương Nghĩa Thiên cũng nói: “Là Bách Thủ a, vào đi!”

Sải bước đi vào, Loan Loan nhìn lướt qua trong viện, nhà cửa bên này còn khá hơn một chút, còn bên kia có thể do thời gian dài không có người ở, những thứ như khung cửa gì đó thoạt nhìn có chút cũ kĩ. Hơn nữa sân bên này còn trồng hai gốc cây, sau lập xuân, nảy không ít mầm cây trông tràn đầy sức sống.

Mà bên kia sân thì trụi lủi, bên góc tường có để chút đồ bỏ đi làm cho sân càng lộ vẻ cũ nát.

Bách Thủ vào trong sân gượng gạo gọi hô “Đại bá, đại bá mẫu.”

Loan Loan có thể cảm giác được gọi như vậy Bách Thủ so với nàng càng thêm xa lạ! Còn có xa cách.

Dương Nghĩa Thiên cũng không có nói lời dư thừa, trực tiếp nói về chuyện ruộng đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-87-phien-toai.html.]

“Đất này vốn là của cháu, vì nhiều năm rồi không có canh tác, nên tưởng là cháu không dùng nữa, tuy nhiên đây là của cha mẹ cháu để lại thì chúng ta cũng không chiếm lấy, nhưng trong ruộng hiện tại đang gieo lúa mạch, đến lúc thu hoạch thì còn phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa.”

Nghe vậy Loan Loan nhíu mày, Bách Thủ thì không có biểu tình gì.

“…….. Bách Thủ a, không bằng như vậy, ba mảnh đất kia đều đã gieo trồng, không thì năm nay các cháu canh tác trước trên ruộng của nhà đại bá, ngày sau chúng ta lại đổi lại? Trước thôn….”

“Theo ta thấy a, không bằng như vậy.” Dương Nghĩa Thiên mới nói được một nửa đại bá mẫu của Bách Thủ đột nhiên chen vào, nhìn Bách Thủ và Loan Loan nói: “Dù sao cũng đều là đất, giống đã gieo thì cũng không thể rút lại đúng không? Bách Thủ à, nếu không thì như vậy đi, hai cháu dứt khoát trực tiếp canh tác trên đất nhà chúng ta là tốt rồi, hai nhà chúng ta cũng đổi đất luôn để tránh phiền toái sau này.”

Bách Thủ nhìn bà ta một cái nhưng không có nói chuyện ngay.

Loan Loan khẽ cắn miệng, mắt cụp xuống không thấy rõ tâm tình.

“Ừ, cũng đúng, cũng đúng, nếu như các cháu nguyện ý thì chúng ta đổi cũng được.” Dương Nghĩa Thiên dường như cũng cảm thấy chủ ý này không tệ, suy nghĩ một chút liền nói: “Liền đổi ba mảnh đất này nhà hai cháu cũng không lớn bằng…”

“Ta muốn nói đâu cần phiền toái như vậy, nhà ta chẳng phải có một mảnh ruộng lớn, là mảnh ở gần thôn Vĩ kia đó, nhà hai đưa nó ở trên núi, như vậy khi làm việc đồng áng bận rộn trở về cũng thuận tiện.”

Loan Loan cũng không biết bà ta nói là chỗ nào, nhìn Bách Thủ hỏi: “Mảnh ruộng ở thôn Vĩ nào a?”

Bách Thủ mím môi nói: “Từ đây đi lòng vòng, ở chỗ đền thờ là có thể thấy, một mảnh đất lớn trên núi đều là đất canh tác.” Giọng nói lộ vẻ lạnh nhạt.

Loan Loan ngẩn người, lập tức phục hồi tinh thần lại, a, cái này rõ ràng là muốn vợ chồng nàng gieo trồng trên núi rồi. Đất nhà hai người rõ ràng ở dưới chân núi, lại là ba mảnh ruộng tốt, một năm hai vụ có thể trồng lúa gạo cũng có thể trồng lúa mạch.

Nàng khẽ mỉm cười đưa mắt nhìn đại bá mẫu của Bách Thủ, rồi nói với đại bá của hắn: “Đại bá, trên núi mới tốt a, đứng trên cao nhìn được xa, cày xới cũng gần, tiện lợi nhiều lắm, tuy nhiên nếu trồng trên núi thì vợ chồng cháu sẽ không có lương thực để thu hoạch rồi, ăn cơm cũng phải đi chợ mua gạo.”

Không đợi Dương Nghĩa Thiên đáp lời, đại bá mẫu của Bách Thủ lại nói: “Vậy còn không đơn giản à, trồng ngô trên ruộng để bán rồi đổi lấy gạo không phải được rồi sao?”

Khóe miệng Loan Loan khẽ cong, cười châm biếm nói: “Vâng, đây là một ý kiến hay. Nhưng cháu và Bách Thủ không hiểu biết nhiều về chuyện này, hay là đại bá mẫu người trước trồng ngô hai năm để có kinh nghiệm ,đến lúc đó lại truyền thụ cho bọn cháu, khi đó thì chúng ta sẽ đổi với nhau”

Loading...