Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 8: Nhàn ngôn toái ngữ (Lời nói linh tinh không căn cứ)
Cập nhật lúc: 2024-09-05 16:51:59
Lượt xem: 370
Ngày hôm sau, khi phía chân trời xa xuất hiện những tia sáng của ngày mới, Loan Loan đã nghe tiếng động ở phòng chính, tiếng bản gỗ va chạm, sau đó là tiếng mở cửa, một lát sau lại nghe tiếng đóng cửa, rồi tiếng bước chân càng lúc càng xa.
Chắc hẳn là Bách Thủ thức dậy đi săn rồi.
Loan Loan nằm trên giường một lát cũng không còn thấy buồn ngủ nữa liền dứt khoát sửa soạn lại giường rồi ra gian ngoài, nàng quan sát tấm ván gỗ một lúc, rồi suy nghĩ miên man, mình đã là vợ Bách Thủ, đây là sự thật không thể cải biến được. Loan Loan dùng hết sức mới đem được tấm ván gỗ xuống, sau đó bê hai cái ghế đặt cạnh bàn.
Tiết trời lạnh dần nhưng Loan Loan không muốn dùng nước nóng trong nồi do thấy nồi dính rất nhiều dầu mỡ, liền dùng nước lạnh rửa mặt, rửa xong rồi các ngón tay cũng chưa đến mức bị đông lạnh, sau đó Loan Loan bắt đầu cho gà ăn rồi nấu cơm.
Ăn sáng xong, nàng quét sân rồi sắp xếp lại đồ đạc trong nhà một lượt, như vậy thoạt nhìn sân nhà gọn gàng, sạch sẽ hơn rất nhiều. Suy nghĩ một lát Loan Loan liền khép cửa phòng chính, lại đem theo cây đao Bách Thủ dùng ngày hôm qua, đeo gùi trên lưng rồi đi quanh đó.
Nàng muốn quan sát xem xung quanh có hoa cỏ gì không để đem về trồng cạnh hàng rào quanh sân, như vậy vừa đẹp lại bảo vệ môi trường.
Đi quanh một vòng cũng không thấy hoa cỏ dại gì, ở đây ngoại trừ cây xanh thì chính là tre trúc. Sườn núi này cách chân núi không cao không thấp, các loại cỏ dại ven đường có lẽ xuất hiện ở dưới chân núi.
Nghĩ vậy, Loan Loan liền đeo gùi, xuôi theo con đường núi đi xuống, dưới chân núi là từng khoảnh ruộng hình vuông rất đẹp. Trên một đoạn sườn núi nàng thấy cây hoa đuôi chó, trước kia ở quê nhà nàng từng thấy cây hoa đuôi chó nhưng loại hoa này không thích hợp trồng trong sân nhà. Đi thêm vài mét nàng lại thấy một loại hoa cúc hồng, loại cúc này trước kia nàng đã từng thấy người ta trồng trong bồn cây ở công viên.
Ở trường học vào những lúc rãnh rỗi, nàng thích lên thư viện xem một ít tạp chí, trong đó có tạp chí trung y viết về những loại thực vật có thể làm thuốc. Sau lại phát hiện có rất nhiều hoa cỏ có thể thấy trong cuộc sống hàng ngày, cũng có thể làm thuốc trị bệnh. Vốn dĩ nàng còn muốn đi học trung y nhưng nàng đã học để trở thành y tá, nhà lại không cho thêm tiền để nàng học trung y, nên nàng chỉ có thể nghiên cứu một chút khi rảnh rỗi.
Vì vậy nàng có biết một chút về đám thảo dược thường dùng. Hoa cúc pha trà có thể thanh nhiệt giải độc, thanh can minh mục. Nhưng hoa cúc cũng chia thành nhiều loại.
Cúc vàng có thể tiêu sưng trừ độc, cúc hồng có thể bình can lương huyết, cúc trắng có thể thanh nhiệt sáng mắt, cúc tím có thể lợi phế thanh suyễn. Mỗi loại cúc dùng làm thuốc đều nhiều bông, đóa hoa tương đối nhỏ.
Loan Loan rất hưng phấn, lập tức bỏ gùi xuống , cẩn thận đào vài gốc cúc hồng lên, rễ cây còn mang theo chút bùn đất. Nàng hái một cái lá trên cây xuống bọc bùn lại, sau đó tìm mấy cây cỏ quấn quanh lá, như vậy chỉ cần lá cây không bị rách thì bùn đất cũng không bị rơi ra.
Nơi này đất đai phì nhiêu, đã có cúc hồng không chừng ở đây còn có các loại thảo dược khác, cho nên nàng để gùi ở bên đường, tìm kiếm trên sườn dốc, quả nhiên phát hiện một ít hoa cúc dại. Cúc dại cùng hoa cúc na ná như nhau. Tuy bề ngoài khác nhau nhưng đều có thể sơ phong thanh nhiệt, bình can minh mục, trước đun lên rồi lấy ra giã nát, có thể thoa ngoài da.
Có thể xem xét trồng loại cúc dại này trong sân. Sau khi phơi khô sẽ pha nước uống, đúng là đồ uống thanh mát, một công đôi việc.
Loan Loan đem toàn bộ cúc dại xung quanh đào lên, rồi làm giống như trước, dùng lá cây bao lấy rễ và bùn đất, buộc lại cẩn thận rồi bỏ vào trong gùi. Những loại hoa cỏ dại này có khả năng sinh trưởng rất mạnh, không biết cứ vậy đem về trồng có sống được không.
Thuận tiện đào mười mấy gốc xa luân thái (Việt Nam là cây mã đề) xung quanh lên.
Xa luân thái hay còn gọi là tiền xa, ở nông thôn thường gọi là xa tiền tử. Nó ngoại trừ có thể loại trừ đờm, giảm ho, bình suyễn còn có thể phơi khô sắc cùng hoa cúc để uống.
Mấy loại hoa này không chỉ để ngắm mà còn có thể làm thuốc. Dù sao ở đây cũng không thể tìm ra người chân chính biết thưởng hoa.
Loan Loan đang đào xa luân thái trên sườn núi liền nghe thấy tiếng nói chuyện càng lúc càng gần. Trong đó có một giọng nói hơi quen.
“Đại tẩu tử, nghe nói Vương Phúc Quý cùng Vương quả phụ …. Phải không?”
“Muội nghe ai nói?”
“Rất nhiều người trong thôn đều nói như vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-8-nhan-ngon-toai-ngu-loi-noi-linh-tinh-khong-can-cu.html.]
“Người ta một người không có vợ, một người không có chồng, …thì sao, bản thân ta hi vọng họ có thể …”
“Ha ha đến lúc đó bà mai như đại tẩu tử người lại bận rộn một phen… Ồ, đây là gùi của người nào?”
Hai người đứng trên sườn núi nhìn một vòng cũng chẳng thấy ai, mẹ của Lan Hoa liền kêu lên:”Gùi này là của ai?”
Loan Loan biết nhất định phải lộ mặt rồi, nàng đứng lên bước ra ngoài hai bước nhìn hai người trên sườn núi.
Hai người nhìn thấy là Loan Loan, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền tập tức lùi về phía sau một bước.
Trong đó một người chính là bà mai lần trước nói chuyện với Loan Loan ở chân núi, bà mối Vương giật nhẹ khóe miệng, nhìn Loan Loan nói: “Thì ra là nhị muội tử a, đang làm gì thế?”
Loan Loan cầm cái cây trên tay giơ lên: “Đào cây.”
Hai người sửng sốt, cổ quái nhìn đồ trên tay nàng. Loan Loan không muốn để ý đến vẻ mặt cổ quái của hai người, nhặt xa luân thái trên mặt đất lên, cầm đao đi đến chỗ đặt gùi. Lúc đi qua hai người kia, cả hai nhảy sang một bên như giẫm phải cứt chó, mẹ của Lan Hoa còn dùng tay không ngừng phẩy phẩy trước mặt, sau đó chạy nhanh xuống dưới chân núi như tránh ôn dịch.
Đi được một quãng liền nghe tiếng của mẹ Lan Hoa: “Nàng sao lại đi ra ngoài làm việc? Nghe nói lần trước nàng nhảy sông tự vẫn mà?”
Tay cầm đao của Loan Loan dừng lại.
“Nhỏ giọng một chút. Hình như được vợ chồng Dương huynh đệ đi ngang qua cứu.”
“Thật xui.”
Âm thanh càng lúc càng xa.
Loan Loan bực mình, ném thanh đao vào trong gùi, những người này nói chuyện sao không có khẩu đức vậy, đồng thời trong lòng cũng tràn đầy nghi ngờ.
Đeo gùi lên, nàng dọc theo con đường vừa đi vừa đào cây, về đến nhà thì gùi đã đầy, chừng này cũng khiến nàng mệt muốn chết. Trên mấy cây hoa đó còn có bùn đất nữa.
Thả gùi vào trong sân, Loan Loan vào bếp múc một bát nước lớn uống vào mới thấy khá hơn chút. Từ lúc mình ra ngoài, giờ xem chừng cũng đã giữa trưa, nàng đã có chút đói bụng, nên đem ít cải xanh tối qua Bách Thủ để lại chưa xào hết ra rửa sạch, lá có phần rụng nhưng vẫn có thể làm chút đồ ăn chay, thêm vào đó là chút cháo sáng nay còn thừa nàng đã hâm lại xem như giải quyết bữa trưa.
Cơm nước xong, nàng mới cẩn thận lấy toàn bộ đám hoa cỏ trong gùi ra, vì không đào bao nhiêu nên chỉ có thể trồng trước một ít. Phân loại chúng theo giống cây xong, Loan Loan bắt đầu trồng những cây hoa đó rồi tưới nước.
Hàng rào chỉ mới trồng được một phần ba, quá ít. Cho dù vậy, sân nhà bây giờ cũng đẹp hơn rất nhiều, lát nữa Bách Thủ về khẳng định sẽ rất vui mừng. Nàng muốn đem cái nhà này biến thành một ngôi nhà đẹp đẽ, dùng đôi bàn tay mình dựng lên một gia đình thuộc về riêng mình, đây là chuyện hết sức hạnh phúc.
Đem bùn đất bị vương trên sân quét sạch sẽ cũng tốn không ít thời gian, Loan Loan thấy hơi mệt, xem ra cái thân thể này vẫn chưa hồi phục được như trước. Suy nghĩ một chút, nàng liền khép cửa lại, vào trong phòng nằm xuống, không bao lâu thì ngủ thiếp đi.
Hôm nay Bách Thủ thu hoạch không tệ, ngoài việc săn được hai con thỏ, hai con gà rừng, hắn còn bắt được hai con chim lớn. Không vào trong núi có thể bắt được những con mồi này đã rất tốt rồi, vào sâu trong núi thì có thể săn được một ít động vật lớn.
Cả ngày không ở nhà, Bách Thủ thấy lo lắng cho Loan Loan, cảm giác con mồi bao nhiêu đó cũng đủ nên hắn vội vã chạy về. Về đến nhà, liền nhìn thấy một hàng hoa xinh đẹp cạnh hàng rào, biết là nương tử đi đào chút hoa cỏ dại này về, Bách Thủ vừa vui mừng lại có chút đau lòng. Mở cửa đi vào nhà thì thấy Loan Loan đang nhủ say trên giường.
Hắn nhếch miệng cười ngây ngô, chắc là nương tử mệt muốn c.h.ế.t rồi, nên rón rén nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài.