Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 67: Ngày tết ấm áp
Cập nhật lúc: 2024-09-05 22:53:47
Lượt xem: 170
Đến hai mươi bảy tháng chạp, ban ngày thì bận rộn, đến buổi tối Loan Loan đun hai nồi nước to(nồi hợp kim có sẵn trong nhà), dùng chậu lớn ở trong phòng tắm rửa một cái thật sạch sẽ. Đương nhiên, Bách Thủ cũng phải tắm. Đây là truyền thống “tắm rửa” mà dân gian truyền lại, trước lễ mừng năm mới, phải tập trung tắm rửa giặt giũ quần áo trong hai ngày này để loại bỏ sự xui xẻo của một năm.
Qua “tắm rửa”, đảo mắt đã đến hai mươi chín, giao thừa. Còn gọi là “biệt tuế”.
Ngày này, hai nhà Nguyên Bảo và Thạch Đầu đều đưa đồ ăn mà nhà mình làm tới, ngay cả ông nội Lai Sinh cũng đưa đồ tới.
Loan Loan cũng không làm đồ ăn ngon gì, nên lấy mấy đoạn lạp xưởng mà mình cố ý để lại ra biếu mỗi nhà một miếng, mùi vị của xương sườn muối nhà bọn họ làm có chút khác biệt với hai nhà kia, bởi vì giữ lại không nhiều lắm, nên đưa tới mỗi nhà một miếng. Coi như là nếm thử đồ mới lạ.
Nhà Nguyên Bảo và nhà Thạch Đầu đều đồng loạt nói cảm ơn, bọn họ nhìn thấy lạp xưởng nhà Loan Loan, trong lòng vừa tò mò nhưng cũng thấy luống cuống.
Thật ra thì nàng làm chỗ lạp xưởng với xương này xong, bản thân nàng cũng chưa nếm thử xem rốt cuộc là nó có mùi vị gì. Buổi tối liền nấu thử một đoạn lạp xưởng, không ngờ ăn đặc biệt ngon. Không biết có phải là bởi vì heo không ăn cám cò, hay là do môi trường, tính chất nước ở thời đại này tốt hơn so với hiện đại, mà so với lạp xưởng mua ở trong siêu thị còn ăn ngon hơn!
Bách Thủ ở thời đại này nên chưa từng ăn lạp xưởng, lúc ăn miếng đầu tiên thì mắt trợn trừng! Hắn cảm thấy trên đời này không có gì ăn ngon hơn món này nữa, buổi tối ôm Loan Loan còn không ngừng nói vợ làm món này ăn ngon thật!
Ngày hôm sau chính là ngày ba mươi tết, ngày này, mọi người đi làm ăn xa đều phải về nhà đoàn tụ. Trong thôn có một vài gia đình có người đi ra ngoài làm ăn, lúc xế chiều, người trong nhà đứng ở ngoài cửa liên tục nhìn ra ngoài, thấy người nhà trở về thì cả nhà đều vui vui vẻ vẻ.
Nhà nàng nhân khẩu đơn giản, chỉ có nàng và Bách Thủ.
Ba mươi tết, nhà nào nhà nấy đều làm sủi cảo. Không thể đi ra ngoài, cũng không thể đi quấy rầy nhà người khác, đương nhiên nhà mình cũng không mong muốn có người tới quấy rầy cả nhà sum vầy.
Nhà nàng ở trên núi, không có cổng, nhưng cũng không có ai đi lên quấy rầy. Bách Thủ dán câu đối ở cửa phòng khách, năm nay có vợ ăn tết với hắn, cho nên phòng bếp cũng mua câu đối xuân, phòng trong cũng mua nốt. Trong quá khứ, ngay cả nhìn hắn cũng chẳng buồn nhìn những thứ này.
Dán xong câu đối, đương nhiên cũng không thể thiếu thần giữ cửa. Sau khi dán xong lại quay về phòng bếp, hai người cùng nhau bắt đầu làm sủi cảo. Bình thường Bách Thủ làm cơm thì chẳng thế nào, nhưng làm sủi cảo thì hắn lại là một tay thiện nghệ, không chỉ có tốc độ nhanh hơn Loan Loan rất nhiều, mà bánh được gói ra cũng đẹp hơn nàng.
Nấu xong sủi cảo, còn phải cúng tế tổ tiên xong mới có thể bắt đầu ăn cơm tất niên.
Bách Thủ bày một cái bàn thờ ở giữa sân, lại múc ba chén sủi cảo để lên trên, một cái chén trong đó còn rót rượu, Loan Loan cảm thấy vị trí này hẳn là cha Bách Thủ.
Sau đó bắt đầu thắp đèn dâng hương, đốt giấy vàng bạc.
Loan Loan học theo bộ dáng của Bách Thủ, cung kính quỳ gối xuống trước bàn thờ, tế bái. Ba người này đều là thân nhân của Bách Thủ, nàng không thể gặp bọn họ nữa, nhưng nàng sẽ chăm sóc Bách Thủ thật tốt.
Loan Loan vừa thành kính tế bái, vừa mặc niệm trong lòng.
Sau khi đốt xong tiền vàng thì dập đầu lạy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-67-ngay-tet-am-ap.html.]
Dưới núi vang lên tiếng pháo nổ ăn mừng từ sớm, rất nhiều gia đình đã bắt đầu ăn cơm tất niên rồi. Vừa cúng tế tổ tiên xong, Bách Thủ liền lấy pháo ra treo ở trên cành cây trong sân, Loan Loan thì vào nhà bưng bánh sủi cảo chín ra phòng khách.
Bên ngoài, tiếng pháo đinh tai nhức óc tạch tạch đùng đùng vang lên lại khiến cho đáy lòng vui vẻ dị thường, mang theo sung sướng vô hạn.
Thật ra thì đêm giao thừa của hai người vẫn hơi yên lặng, Loan Loan không thể nào tưởng tượng ra Bách Thủ trải qua những ngày náo nhiệt tưng bừng đặc biệt này như thế nào trong suốt mười năm qua, lẻ loi một mình trải qua ngày tết.
Đồng thời, nàng cũng âm thầm tự động viên mình, sau này nhất định phải làm cho Bách Thủ trải qua cuộc sống thoải mái hơn, để cho người đàn ông số khổ này ngày nào cũng có thể vui vui vẻ vẻ.
Đốt pháo xong, hai người bắt đầu ăn cơm tất niên, trong phòng đã đốt chậu than từ sớm, để dễ dàng trôi qua những ngày này, ngày nào nàng cũng đi tìm một chút gỗ thô có thể dễ dàng biến thành ankin về đốt, sau đó mang các-bon(than) chưa đốt cất vào trong thùng. Hiện tại trong thùng đã đầy ắp than, tin rằng năm nay nàng và Bách Thủ sẽ không phải lo lắng về vấn đề lạnh lẽo nữa.
Loan Loan bưng chén sủi cảo chín đưa cho Bách Thủ, lúc này trên khuôn mặt nghiêm túc của hắn mới có vẻ tươi cười. Tay này bưng chén, tay kia thì bưng chén khác trên bàn đưa cho Loan Loan, cười nói: “Vợ này, mình ăn cơm tất niên thôi!”
Lông mày Loan Loan khẽ cong, cười rực rỡ với hắn!
Thân mật một đoạn thời gian, đặc biệt là ngày hôm nay, nụ cười trên mặt Bách Thủ chưa từng ngừng, ngoại trừ lúc nãy, lúc tế bái cha mẹ.
Đêm giao thừa, gia đình đông người hào hứng đón giao thừa, gia đình bọn họ thì chỉ có hai người, trong nhà không có trưởng bối, liền không đón giao thừa nữa. Nếu như nơi này là kinh thành, có lẽ còn có thể ngắm pháo hoa, ăn xong cơm tất niên, liền lên giường, trong buồng có đốt một chậu than, hai người lẳng lặng ôm nhau nằm trên giường.
Trong phòng rất yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đập của nhau. Không cần bất kỳ lời nói nào, sự yên ắng không tiếng động này lại truyền tới một loại hạnh phúc không thể nào diễn tả bằng lời.
Cũng không biết là qua bao lâu, lúc Loan Loan mơ mơ màng màng muốn ngủ thì mơ hồ nghe thấy tiếng pháo vang lên, tiếp đó trong sân cũng vang lên tiếng pháo nổ như sét đánh, nàng hoàn toàn tỉnh táo lại.
Bây giờ là hơn mười hai giờ rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau cũng là ngày đầu tiên của năm mới, lúc thức dậy Loan Loan bất ngờ khi phát hiện thấy dưới gối đầu có một bao lì xì. Mở ra xem, bên trong ngoại trừ một sợi dây buộc tóc màu đỏ còn có hai văn tiền.
Bách Thủ đi từ bên ngoài vào, lúc đến bên giường vẫn còn mang theo hơi lạnh trên người, hai tay để lên miệng thổi phù phù, vừa thổi vừa chà xát cho đến khi nó ấm lên mới nhẹ nhàng nâng mặt Loan Loan, trong mắt là ôn nhu vô hạn, nói: “Vợ ơi. Chúc mừng năm mới. Đại cát đại lợi.”
Loan Loan cười, mắt cong như vành trăng khuyết, giơ sợi dây buộc tóc màu đỏ trong tay lên, nói: “Chàng mua lúc nào mà ta không biết vậy?”
Bách Thủ xấu hổ gãi gãi đầu, khuôn mặt đen thui còn hơi phiếm hồng: “Lần trước, lúc mình đi mua hàng tết ấy.” Đây là lần đầu tiên hắn tặng đồ cho người khác, cũng không biết vợ mình có thích không, lại cẩn thận hỏi nàng: “Thích không vợ?”
Cái miệng nhỏ của Loan Loan khẽ nhếch lên, đột nhiên nhổm dậy, như chuồn chuồn lướt nước, rồi cười tủm tỉm nói: “Rất thích.”
Bách Thủ lập tức cười tươi như hoa nở.