Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 394: Hỏi chuyện

Cập nhật lúc: 2024-11-17 05:17:11
Lượt xem: 10

Từ khi trong nhà có cục cưng, hành động của mọi người đều như kẻ trộm, động tĩnh hơi lớn một chút liền đánh thức đứa nhỏ!

Có người không hợp với mẹ Tuấn Kỳ, gặp nàng lúc nào liền kéo nàng nói chuyện của bà ta, ví như bà mối Vương chẳng hạn.

“Ai mà gả đến nhà đó, có một mẹ chồng kiểu này còn không sốt ruột chết!” Sau đó nhìn Cát Kim Liên cười: “Vẫn là Thanh Sơn phúc khí tốt, cưới được một thê tử hiền lành như cháu. Đã hiếu kính mẹ chồng, còn rất chăm sóc Thanh Sơn, lại còn cho Thanh Sơn một nữ nhi, lần sau lại là một tiểu tử, nhà các cháu liền đủ trai đủ gái!”

Cát Kim Liên lộ vẻ ngượng ngùng, cũng tiếp lời: “Cháu cũng hy vọng thai tiếp theo sẽ cho Thanh Sơn thêm một tiểu tử nữa.”

Cát Kim Liên giờ đối với mẹ Thanh Sơn tốt hơn nhiều, quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng hòa hợp hơn trước kia.

Đương nhiên, trong lúc này hạnh phúc nhất lại thuộc về Mai Tử. Vương Bảo Sơn không chỉ thân thiết với nàng, làm việc cũng không muốn cho nàng mệt mỏi, còn không đành lòng để nàng làm việc nặng. Mà nàng lại cho Vương gia thêm hai tiểu tử béo mập. Mẹ Bảo Sơn quanh năm suốt tháng đều mang tươi cười trên mặt, có con có cháu, con dâu lại tốt, ai có cuộc sống tốt bằng bà ta chứ. Bây giờ hai tiểu tử kia đã chạy được khắp thôn rồi.

Con của Loan Loan chỉ nhỏ hơn Đại Bảo, Tiểu Bảo mấy tháng, nhưng cũng rất hợp với hai nhóc đó, mỗi lần thấy chúng đều ồn ào gọi “Ca ca!”

Con của mẹ Lan Hoa – Căn nhi còn đang học đi. Con gái Cát Kim Liên – Thanh Liên thì đang ê a học nói.

Mấy đứa trẻ không lớn không nhỏ tự tập một chỗ vô cùng ồn ào!

Lần trước Diêm Sơn đến nhờ Bách Thủ đưa tin, Bách Thủ đã tranh thủ thời gian ra chợ một chuyến. Qua mấy ngày sau, Dư chưởng quỹ liền lên mỏ tìm Tạ Nhàn.

“Bữa trước nô tài nhận được thư của Nhị thiếu gia gửi tới. Nhị thiếu gia rất quan tân đến tai nạn trên mỏ lần này, nên sai tiểu nhân tới hỏi Tam thiếu gia một tiếng, không biết Tam thiếu gia đã thu xếp thỏa đáng cho người nhà của người bị nạn chưa ạ?”

“Ông truyền lời bảo Nhị ca cứ yên tâm. Người nhà của thợ mỏ ta đã sắp xếp xong xuôi, còn cố ý cho phép hắn đến mỏ làm việc. Cũng thật đáng tiếc, bởi vì người nọ phạm phải nội quy của mỏ, mấy ngày trước đã bị Lưu quản sự cho nghỉ rồi.” Tạ Nhàn thản nhiên nói.

“Dạ, Tam thiếu gia đã sắp xếp ổn thỏa, nô tài trở về cũng tiện bẩm báo với Nhị thiếu gia. Nhị thiếu gia cũng nói, những thợ mỏ này cũng không dễ dàng, cho dù đã kí khế ước, nhưng gặp phải chuyện như vậy, vô luận thế nào Tạ gia cũng phải cố gắng trấn an người nhà thợ gặp nạn, không thể để người trên mỏ lạnh tâm. Tạ gia chúng ta gia nghiệp lớn, không thiếu mấy chục lượng bạc kia.”

Ánh mắt Tạ Nhàn lóe lên, thản nhiên nói: “Tạ gia đương nhiên là vậy.”

Sau đó Dư chưởng quỹ cung kính thi lễ với Tạ Nhàn: “Nếu Tam thiếu gia không có gì phân phó, nô tài xin đi trước ạ.”

Tạ Nhàn phất tay ra hiệu cho Dư chưởng quỹ có thể đi.

Dư chưởng quỹ nhìn hắn một cái, trên mặt vẫn chiếu theo quy củ hành lễ với hắn. Sau đó xuống núi, đến dưới chân núi thấy Lưu quản sự liền hỏi việc này.

“… Nghe nói Lưu quản sự đã cho hắn thôi việc rồi hả?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-394-hoi-chuyen.html.]

Lưu quản sự kinh sợ: “Dư chưởng quỹ, việc này không trách ta được. Người nọ đột nhiên chống đối Tam thiếu gia. Tam thiếu gia nổi giận, hơn nữa Diêm Sơn lại không nghe khuyên nhủ. Vì không muốn ảnh hưởng đến tâm tình người trên mỏ, cho nên ta mới ra hạ sách này.”

Dư chưởng quỹ gật đầu: “Không thể để ảnh hưởng lớn đến công nhân.”

Lưu quản sự nghe vậy đáy lòng buông lỏng, lập tức lại nghe Dư chưởng quỹ nói: “Nhưng mà…”

Trong lòng ông ta lại lo lắng hơn.

“Nhưng mà dù sao hắn cũng là người nhà của người gặp nạn kia, về sau ông có phái người đi đưa ngân lượng hay không?”

Lưu quản sự toát mồ hôi trán. Ông ta càng nghe Dư chưởng quỹ nói càng thấy không hay: “Khụ… Tên Diêm Sơn này hoàn toàn chơi xỏ. Tam thiếu gia nói sợ hắn tiếp tục dây dưa, không thể để cho hắn dùng chuyện này uy hiếp, cho nên cũng không đưa bạc cho.”

Dư chưởng quỹ nhướng mày: “Đưa cho nhà Diêm Nhị bao nhiêu bạc?”

“Năm lượng.”Lưu quản sự nhỏ giọng nói.

Dư chưởng quỹ lập tức trừng mắt nhìn hắn: “Đây chính là một mạng, làm sao chỉ đưa năm lượng? Ông phải biết sản nghiệp Tạ gia được hùng hậu như hôm nay, một điều rất quan trọng đó là sự trung thành của hạ nhân. Ông đối đãi với thợ mỏ như thế, về sau làm sao họ dốc sức cho Tạ gia chúng ta?”

Lưu quản sự rất oan khuất nói: “Dư chưởng quỹ, chuyện này không thể trách ta được. Tam thiếu gia đã sai Tạ Tam đi làm mà, giờ mọi chuyện đều do Tam thiếu gia làm chủ nữa.”

Dư chưởng quỹ nghe xong cảm thấy rất phiền muộn, cắt đứt lời hắn: “Gần đây trên mỏ còn chuyện gì xảy ra không? Dương Bách Thủ làm gì?”

Lưu quản sự rụt rụt cổ, hắn biết Dương Bách Thủ và Nhị thiếu gia có quan hệ không bình thường, giờ thấy Dư chưởng quỹ hỏi tới chuyện này, thầm may mắn lúc trước hắn không theo ngáng chân Dương Bách Thủ. Sau đó nói một năm một mười mọi chuyện phát sinh trên mỏ gần đây cho Dư chưởng quỹ nghe.

Đợi Dư chưởng quỹ vừa đi, Lưu quản sự đã bị Tạ Nhàn gọi lại.

Lưu quản sự báo cáo toàn bộ: “Hỏi chuyện Diêm Sơn, nhưng mà cái tên Diêm Sơn không biết lượng sức kia sao có thể trách chúng ta… Sau đó lại hỏi đến tình hình trên mỏ gần đây…” Tất nhiên là tỉnh lược những lời nói ông ta chỉ trích Tạ Nhàn ôm toàn bộ quyền trên mỏ.

*******

Thời gian trôi đi như nước chảy, mới đó đã lại đến cuối năm được bán heo. Đây là lúc náo nhiệt vui vẻ nhất trong năm.

Làm việc trên mỏ một tháng được hơn một lượng bạc, bây giờ lại bán heo, bán heo xong được bạc, lại lập tức lên thôn trang làm việc, sau đó lại thu được bạc, từ lúc nào cuộc sống lại trở nên tự nhiên như vậy rồi! Mọi người nhớ lại, thì ra bắt đầu từ khi Loan Loan dẫn dắt mọi người theo làm việc, cuộc sống sinh hoạt trong nhà đã được cải thiện không ít thì nhiều.

 

Loading...