Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 372: Trúc lam đả thủy nhất trường không*

Cập nhật lúc: 2024-11-11 23:26:55
Lượt xem: 10

*Công dã tràng múc nước bằng giỏ trúc

“Nói cho ngươi biết, nếu ngươi đến mỏ tìm việc thì phải tìm Tạ đốc công của chúng ta, nhưng với thái độ vừa rồi ngươi đã đắc tội Tạ đốc công, cho nên ngươi nhanh cút đi thì hơn!” Mấy thợ mỏ cáo mượn oai hùm.

Tạ Tam nghe được ngửa đầu cao ngạo liếc hắn một cái.

“Nếu ngươi đến để tìm cô nương ở khu bếp kia, hề hề…” đám người cười thật dâm đãng: “Ngươi nên hỏi Tạ đốc công trước mới phải.”

Tiếu Hoành ngẩn ra, trong lòng chợt nghĩ đến một nguyên do, sau đó vẻ mặt lập tức tràn đầy tức giận, hết xanh rồi lại trắng, để ba người đối diện thấy được vẻ mặt vô cùng đặc sắc. Hắn không ngờ Hương Tú lại là người như thế, thiệt là vũ nhục hắn, nhất thời cảm thấy bản thân bị người đùa bỡn. Hắn trừng mắt nhìn mấy người kia một cái rồi bỏ đi không thèm ngoảnh đầu lại.

Mấy người Tạ Tam thấy vậy thì sảng khoái liên hồi, chờ đến khi không thấy bóng dáng Tiếu Hoành nữa liền thuận thế ngồi xuống chỗ Tiếu Hoành vừa ngồi, giơ tay lên: “Cho mấy chén sương sáo.”

Loan Loan không thèm liếc mắt, bất động thanh sắc múc bốn chén sương sáo, thản nhiên nói: “Bốn đồng.”

Tạ Tam liếc nàng một cái, móc ra bốn đồng ném lên ván gỗ. Loan Loan cầm tiền rồi nặng nề ngồi xuống, đến nhìn cũng không thèm nhìn họ, làm tiếp việc trong tay đang làm.

Mà lúc này, bà mối Vương và Hương Tú đều không biết những chuyện vừa phát sinh. Tạ Tam rời đi không bao lâu thì bà mối Vương đến khu bếp tìm Hương Tú, hai người nói chuyện một lát rồi bà ta rời đi.

Hương Tú ngồi trong khu bếp suốt một canh giờ, từ những lời bà mối Vương nói có thể thấy Tiếu Hoành cũng có một phần thật lòng, làm nàng hơi động tâm, nhưng lần này bà mối Vương không cực lực khích lệ nàng nữa, mà chỉ khuyên nàng nên suy nghĩ kỹ càng.

Nếu ý trời đã vậy đành phải thuận theo thôi. Hương Tú nói với Tạ đại nương một tiếng rồi chuẩn bị đi tìm bà mối Vương, nàng quyết định sẽ cho Mạch Thảo một gia đình an ổn.

Đi qua quán của Loan Loan, nàng còn cười chào hỏi. Trong lòng Loan Loan chợt động liền hỏi: “Tỷ đi đâu sao?”

Hương Tú cười nói: “Đi tìm Vương đại nương.”

Quả nhiên, ý niệm trong đầu Loan Loan xoay chuyển trăm ngàn lần. Nhìn dáng vẻ Hương Tú dường như đã có quyết định, nàng định nói cho Hương Tú biết chuyện Tiếu Hoành và Tạ Tam, đột nhiên bị một tiếng “Hương Tú” cắt đứt.

Tạ Tam chậm rãi đi từ phía sau tới.

Thấy Tạ Tam, Loan Loan nhíu mày. Trong lòng Hương Tú thoáng bất an, lập tức trấn định lại nói: “Tạ đốc công, có chuyện gì sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-372-truc-lam-da-thuy-nhat-truong-khong.html.]

Tạ Tam ha hả cười: “Đi đâu đây?”

Không đợi Hương Tú trả lời hắn lại hỏi: “Đi tìm bà mối Vương nhỉ?”

Hương Tú thoáng giật mình.

Tạ Tam chắp tay sau lưng nhìn xéo nàng, thần sắc trên mặt cũng lạnh lùng, miệng châm chọc nói: “Sao, tìm được nam nhân muốn gả rồi?”

Mặt Hương Tú nhất thời đỏ bừng.

“Ta nói cho nàng biết, nam nhân kia sẽ không cần nàng nữa đâu. Với thanh danh hiện tại của nàng, ta thấy nàng nên c.h.ế.t cái tâm kia đi. Ngoan ngoãn đi theo ta! Nói không chừng nàng còn có ngày được sống tốt, nếu không thì…” Sau đó hừ lạnh một tiếng quay người đi.

Hương Tú ngơ ngác đứng tại chỗ. Chờ Loan Loan nói mọi chuyện cho nàng biết, sắc mặt nàng đã trắng bệch, ngây người như phỗng, nhìn m.ô.n.g lung về phía trước không một chút phản ứng. Loan Loan gọi nàng vài tiếng vẫn không thấy đáp lại, một lúc sau nàng hức một tiếng òa khóc lên.

Tiếu Hoành chịu sỉ nhục quá lớn ở Dương gia thôn, sang hôm sau bà mối Tiếu tìm đến bà mối Vương, vừa vào cửa lền quở trách một hơi: “…Sao lại có loại người như vậy, uổng công ta còn tin tưởng bà như thế, bà cũng không sớm nói cho ta biết, làm hại ta giờ bị Tiếu gia oán giận không còn một chỗ…”

Bà mối Vương cũng có chút bất bình: “Có nhiều chuyện người ta thích nói thế nào sao ta quản được. Ta đã sớm nói cho bà biết nàng ta là quả phụ rồi đấy thôi. Đều nói trước cửa quả phụ nhiều thị phi, không ngờ Tạ Tam đó lại là kẻ không cần da mặt…” Vừa nói vẻ mặt bà ta cũng mang theo tức giận, đơn giản chỉ muốn đổ toàn bộ trách nhiệm trong chuyện này lên người Tạ Tam. Tin đồn nhảm nghe được, người nhiều thị phi nhiều, một truyền mười, mười truyền trăm, sau khi truyền sẽ thay đổi, bà chỉ không ngờ da mặt Tạ Tam lại dày như vậy, còn vũ nhục Tiếu Hoành không còn một mảnh.

Chờ bà mối Tiếu vừa đi, bà mối Vương liền đến nhà Hương Tú.

“… Sao muội lại chọc tới tên lưu manh như Tạ Tam kia, giờ thì tốt rồi, không chỉ đắc tội Tiếu gia, chuyện này nhất định còn huyên náo trong thôn làm cho không ít người biết đến. Không phải muội muốn tìm cho Mạch Thảo một nhà chồng tốt tốt chút sao, muội xem xem chuyện bây giờ là thế nào đây… Hại ta cãi nhau trước mặt bà mối Tiếu không còn chút mặt mũi nào, nếu không phải ta cố gắng vẹn toàn cho muội, còn không biết sau khi người ta trở về sẽ nói Dương gia thôn chúng ta như thế nào đây…”

Hương Tú cúi đầu lau nước mắt, trong lòng vô cùng ủy khuất. Lúc này nàng cũng vô cùng hối hận. Sớm biết chuyện sẽ thành ra thế này, ngay lúc chuyện phát sinh với Tạ Tam nàng đã c.h.ế.t quách đi cho rồi, nói không chừng sau khi nàng c.h.ế.t Mạch Thảo sẽ tìm được nhà chồng! Nhưng nàng c.h.ế.t rồi ai sẽ lo cho Mạch Thảo đây? Số nàng sao lại khổ như vậy, vớ phải Cát Đại – nam nhân vô tâm, không trách nhiệm kia, giờ lại bị Tạ Tam để ý. Cả ngày đối mặt với sự cợt nhã của một đám nam nhân, trong lòng nàng cũng vô cùng chán ghét, nhưng nếu nàng cứng rắn sẽ đắc tội người ta, nói không chừng ngày nào đó hai mẹ con đều bị người ta chỉnh.

Mỗi ngày sống trong đống tin đồn nhảm nàng đã quá mệt mỏi, nếu không vì nghĩ đến Mạch Thảo, nàng sớm đã đi tìm cái c.h.ế.t hàng trăm lần rồi.

Hương Tú dựa vào cánh cửa thương tâm khóc nấc.

Bà mối Vương thấy vậy chỉ biết thở dài, hồng nhan bạc mệnh mà!

 

Loading...