Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 364: Khuyên can
Cập nhật lúc: 2024-11-11 23:24:39
Lượt xem: 13
Đang nói đến chuyện Diêm Nhị ngoài ý muốn c.h.ế.t trên mỏ và hoàn cảnh thê lương của người Diêm gia.
“… Bình thường nói hay lắm, vậy mà con xem một người sống sờ sờ như thế chỉ bồi thường có năm lượng bạc, trong mắt những người này chúng ta có khác gì súc sinh đâu chứ. Năm lượng bạc có thể mua một mạng người. Mạng nông dân chúng ta lẽ nào lại ti tiện như vậy… Có người cảm thấy năm lượng bạc không tệ, đủ mua được biết bao nhiêu thịt heo, nhưng họ có nghĩ đến nếu người ta còn sống sẽ kiếm được được bao nhiêu cái năm lượng không?”
“… Còn cho Diêm Sơn đến làm, một tháng được hơn một lượng bạc, một năm đã có mười hai lượng, như vậy nhà họ Diêm cũng không đến nỗi chịu thiệt. Họ không thiệt nhưng vợ Diêm Nhị thì quá oan uổng rồi, mất đi người chồng lại chỉ đổi được năm lượng, chuyện tốt lại để cho huynh đệ chiếm… Đã vậy em chồng nàng cũng không vui, cả ngày oán giận bởi Tạ gia không làm đúng lời hứa…”
Loan Loan hết sức kinh ngạc. Ban đầu Tạ Nhàn làm trò trước mặt cả trăm người trên mỏ, hứa sẽ chiếu cố người nhà Diêm Nhị thật tốt, không ngờ chỉ cho người ta năm lượng bạc, quả thật nói một đằng làm một nẻo mà. Vợ Diêm Nhị thật đáng thương. Diêm Sơn lại càng không phục, một mạng của ca ca ruột lại chỉ đổi được một công việc tuần tra, ban đầu nói rất êm tai, chờ hắn đến mỏ mới biết chuyện tốt như lời Tạ gia nói làm gì có, hắn không oán được sao?
Buổi tối Loan Loan hỏi Bách Thủ: “… Thật chỉ bồi thường năm lượng bạc?”
Bách Thủ cau chặt mày gật gật đầu: “Ừ, mấy ngày trước ta mới nghe Diêm Sơn nói. Hắn còn nhờ ta nói giúp trước mặt Tạ Nhàn để hắn được đổi việc.”
“Đổi? Đổi cái gì? Muốn chàng xuống để hắn lên làm đội phó hay còn muốn trèo cao hơn?”
Bách Thủ cười cười: “Chuyện này thì ta không biết, nhưng gần đây Tạ Nhàn rất có ý kiến với ta, sao ta nói gì được!”
Lúc này chợt nghe thấy tiếng chê cười của Lai Sinh: “Tạ gia này rõ ràng đang dùng một chữ kéo, có thể kéo dài thì kéo dài, không kéo được thì nhượng bộ, có thể cho hắn vào đội tuần tra đã quá lắm rồi. Nếu hắn còn không biết đủ, đệ thấy đến ngày nào đó cũng chẳng còn công việc này nữa đâu!”
Trong lòng Bách Thủ cũng nghĩ như vậy. Hắn cũng từng khuyên Diêm Sơn, nhưng Diêm Sơn không nghe. Mạng của ca ca đã không còn, nếu Tạ gia không muốn bồi thường, vậy thì chiếm chút lợi ở trên mỏ, bằng không Diêm Sơn lấy gì để nuôi một đại gia đình đây. Mẹ già theo hắn, quả tẩu hắn cũng phải trông nom một hai, cháu đến tuổi cưới vợ hắn cũng phải giúp đỡ, gia đình hắn cũng cần bạc, đây không phải là giày vò hắn sao?
Quả nhiên hôm sau khi Bách Thủ đến mỏ liền nghe người ta nói Diêm Sơn tìm Tạ Tam nói muốn điều công (chuyển việc). Tạ Tam không đáp ứng hắn, lấy cớ còn phải bàn với người trên mỏ mới quyết định được để từ chối. Diêm Sơn chưa từ bỏ ý định, cùng Tạ Tam lời qua tiếng lại trên mỏ. Sau Tạ Tam mỉa mai hắn: “Ngươi một tháng được hơn một lượng bạc, lại chẳng cần làm gì, mỗi ngày đều lảng vảng ở đây, ngươi còn không biết thỏa mãn?”
Nghe xong những lời này trong lòng Diêm Sơn muốn bốc lữa. Sao hắn phải tới đây chứ? Còn không phải vì ca ca hắn c.h.ế.t trong khi làm việc, đến mỏ cũng vì Tạ Tam nói được một công việc tốt, tiền công lại cao, giờ hắn muốn thay đổi, Tạ Tam lại dùng lời lẽ như vậy sao.
Lúc này Tạ Tam liền nghĩ tới Tạ Nhàn rất ít khi xuất hiện để xử lý chuyện này, vì vậy liền mềm mỏng, dụng tâm khuyên Diêm Sơn: “Diêm Sơn huynh đệ, ta biết ngươi rất sốt ruột, nhưng chuyện này quả thực quá khó. Ngươi cũng biết ở mỏ này ta thì được coi là gì chứ! Ta còn phải nghe theo sai sử, có chuyện gì còn không phải…” Sau đó dùng ngón tay chỉ lên trên: “Nghe mệnh lệnh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-364-khuyen-can.html.]
“Đại ca ta đã không còn, một đại gia đình ta làm sao mà sống đây.” Tức giận thì vẫn tức giận, nhưng trở mặt với Tạ Tam cũng không được gì tốt. Tạ Tam đưa cho thang dây hắn cũng chỉ có thể thuận theo. Diêm Sơn không phát giận nữa, rầu rĩ nói.
“Hay vầy đi, ngươi trở về chăm chỉ làm việc. Chuyện này ta sẽ nói với Tam thiếu gia, ngươi đừng nóng vội…”
Nói một hơi rốt cục cũng khuyên Diêm Sơn rời đi.
Chờ Diêm Sơn đi, Tạ Tam liền lên núi tìm Tạ Nhàn, thuật lại chuyện Diêm Sơn: “… Tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp. Nếu không nói lý lẽ với hắn, sợ rằng cứ hai ngày ba bữa hắn lại tìm đến. Hơn nữa có cơ hội còn cầu người này, người kia đến nói giúp.”
Tạ Nhàn hừ lạnh một tiếng: “Cho mặt mũi lại không biết xấu hổ. Nói giúp? Tìm ai đến nói giúp cũng không có cửa đâu.”
Thấy Tạ Nhàn phát giận, Tạ Tam thuận theo nói mấy câu, sau đó lại hỏi: “Lần trước không phải ngài nói muốn đổi phó đội trưởng sao? Bằng không giao chức phó đội trưởng này cho hắn?”
Ánh mắt lạnh lùng của Tạ Nhàn đảo qua: “Có ngươi giữ chức đội trưởng này là đủ rồi, đội tuần tra không cần đội phó.” Dừng một chút lại nói: “Nếu ngươi không làm được chức đội trưởng này thì nói trước với ta một tiếng, ta tìm người khác!”
“Ôi, Tam thiếu gia, nô tài không có ý này. Có thể được ngài tín nhiệm giao cho chức đội trưởng, Tạ Tam có c.h.ế.t cũng sẽ không dám chối từ.” Tạ Tam nghe vậy liền hoảng sợ, vội vã biểu hiện lòng trung thành, tiếp đó lại quở trách Diêm Sơn: “Người này thật không biết đủ, thấy Tam thiếu gia dễ nói chuyện liền được đằng chân lân đằng đầu…”
Tạ Tam nghĩ đến nát óc, vắt óc tìm kế, một phen nói xong lãnh ý trên mặt Tạ Nhàn mới dần biến mất. Đợi Tạ Nhàn đi khỏi, Tạ Tam đứng tại chỗ thở dài một hơi, đưa tay áo lên lau mồ hôi trên trán, thầm nói một câu: “Tức giận cái gì!”
Kết cục của Diêm Sơn Bách Thủ tuyệt không hề thấy lạ. Nếu hắn có thể dễ dàng đổi sang công việc khác mới là kì quái.
Bách Thủ nghe mọi người đàm tiếu Diêm gia đã được bồi thường như vậy còn muốn công việc nhẹ nhàng, đã vậy còn không biết đủ đòi đổi sang việc khác tốt hơn, trong lòng liền hiểu e rằng những người này còn chưa biết chuyện Diêm gia chỉ được bồi thường năm lượng bạc.
Trên núi nghe người ta đàm luận Bách Thủ liền xuống núi, còn chưa tới chân núi đã nghe thấy tiếng cãi nhau.
Đến chân núi Bách Thủ liền thấy Chu Đại Sơn đang đỏ mặt tía tai đứng đó cãi nhau với người ta.