Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 351

Cập nhật lúc: 2024-11-09 22:56:01
Lượt xem: 14

Loan Loan đã gặp Diêm Sơn hai lần. Mặc dù cũng là người Vương gia thôn, nhưng đây đều là trí nhớ của bản thể này, nàng vốn không nhớ rõ người nào của Vương gia thôn có diện mạo ra sao. Trước kia nàng đã gặp Diêm Nhị trên mỏ, Diêm Sơn có mấy phần tương tự hắn, cũng là một nông dân cường tráng khỏe mạnh. Nói chuyện làm việc sạch sẽ, lưu loát, là một người ngay thẳng.

Trời nắng liên tục mấy ngày, đường núi lầy lội lại trở nên dễ đi, quần áo vốn đã mặc thêm một chiếc nay phải cởi ra.

Trên mỏ xảy ra chuyện, người làm việc trên đó đều rất lo lắng. Nhưng Hương Tú tuyệt không hề lo cho Cát Đại, cho dù nghe người ta nói hắn đã vào mỏ than, nàng cũng không có một chút động tâm. Chỉ có Mạch Thảo, lúc ấy nghe thấy Cát Đại đã vào mỏ trong lòng cứ gấp gáp không thôi.

Mặc dù Cát Đại đối với nàng không tốt, do từ nhỏ không có cha, nên trong lòng cô bé vẫn luôn có một loại tình cảm khác thường, vừa muốn thân cận với Cát Đại lại rất sợ hắn.

Hôm nay nhà nàng làm bánh, đúng lúc đi ra nhìn thấy Cát Đại ngồi nghỉ ven đường, Hương Tú cũng không ở trong khu bếp, cô bé lập tức chạy về nhà cầm chén bên trong có hai miếng bánh đi ra, lúc đưa cho Cát Đại nàng còn có chút sợ hãi.

Cát Đại vốn không muốn để ý tới con bé, nhưng thấy vẻ lo sợ trên mặt nàng, dù sao cũng là cốt nhục, trong lòng nhất thời mềm nhũn, nhận lấy bánh, cười cười bảo nàng về đi.

Mạch Thảo thấy phụ thân hôm nay cười với mình, trong lòng liền dấy lên một tia hi vọng, cao hứng trở về nhà. Trong lòng quyết tâm, sau này có món ăn ngon nhất định phải đưa cho Cát Đại.

Nhóm người ngồi tán gẫu cách đó không xa cũng trông thấy một màn này. Đây là lần đầu Tạ Nhàn nhìn thấy Mạch Thảo. Mạch Thảo năm nay đã mười tám tuổi, đã là đại cô nương. Nàng di truyền tất cả ưu điểm về nhan sắc của Hương Tú.

Một đám nam nhân bên cạnh liền chỉ trỏ. Tạ Nhàn cố ý hỏi Tạ Tam.

Tạ Tam cười ha ha liếc nhìn dáng người lung linh hấp dẫn của Mạch Thảo, cười hì hì nói với Tạ Nhàn: “Đó là nữ nhi của Hương Tú, tên Mạch Thảo. Dáng vẻ rất đẹp, đáng tiếc là một người câm!”

Một nam tử bên cạnh thường hay thân cận, nịnh nọt Tạ Nhàn như Tạ Tam lập tức cũng cười hì hì tiếp lời: “Đúng vậy đó! Tam thiếu gia, con quỷ nhỏ này lớn lên quả thật không tệ. Nếu ngài nhìn trúng nàng liền cho nàng về làm nha hoàn thông phòng đi. Được ngài coi trọng đã là phúc của nàng rồi!”

“Đúng đó, đúng đó!” Mấy người khác cũng rối rít hiến kế.

“Nhìn tư thái kia, gương mặt kia, chao ôi, mười dặm tám thôn này không ai có thể vượt qua nàng đâu!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-351.html.]

“Nói nhảm, các ngươi không nhìn thấy mẹ nàng lẳng lơ thế nào sao…”

Mấy người ngươi một câu, ta một câu, cao giọng thảo luận. Có Tạ Nhàn làm chủ ở đây, cho dù Cát Đại có nghe thấy họ cũng mặc kệ.

Tạ Nhàn không nói chuyện, khóe miệng vẫn luôn khẽ mỉm cười, ánh mắt lại liếc sang Tạ Tam, liền thấy hai mắt đang phát sáng, vẫn luôn mê đắm nhìn chằm chằm bóng lưng Mạch Thảo.

Một chỗ khác Cát Đại cũng tức giận vô cùng, hung hăng vứt bỏ hai cái bánh, phun một bãi ra đất hung hăng mắng: “Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh con cũng đào động, một bộ y chang mẹ nó.”

Ngồi dưới một gốc cây đại thụ trên sườn núi Loan Loan thầm khinh bỉ Cát Đại. Nàng đang đi dạo trên núi đã định xuống, nghe thấy một nhóm người nói lời khó nghe, không thể làm gì khác hơn đành tìm một chỗ bí mật ngồi xuống nghỉ ngơi, không ngờ lại nghe được những lời này của Cát Đại!

********

Lại đến ngày mùa nữa, bởi vì Lai Sinh ban đêm có thể làm việc giống như người bình thường, cho nên sau khi Bách Thủ bắt đầu làm việc, Loan Loan liền cùng Lai Sinh ra ruộng làm.

Mà đội tuần tra trên mỏ sau khi Diêm Sơn vào, ngoại trừ Tạ Tam thì có năm người. Sửa lại thời gian bắt đầu làm việc, chia một ngày một đêm làm năm phần, một người nối tiếp một người, lúc đó lại có người đan xen, cho nên, đội tuần tra trên mỏ lúc nào cũng có người. Hơn nữa thời gian nghỉ ngơi của mọi người còn nhiều hơn trước kia một chút.

Bách Thủ có nhiều thời gian về nhà giúp đỡ hơn. Cắt lúa ngoài ruộng xong thì kéo tới Từ Đường xay, sân đập lúa đã bị chiếm, cũng thật may vì từ đường sau khi tu sửa cũng đủ lớn.

Nhà Nguyên Bảo, bởi vì chân cha Nguyên Bảo bị thương, ngoại trừ mẹ Nguyên Bảo có sức lao động, bà nội Nguyên Bảo lớn tuổi rồi cũng chỉ giúp đỡ phơi thóc, nấu cơm, việc ngoài ruộng đành phải dựa vào một mình mẹ Nguyên Bảo. Sau khi Loan Loan và Bách Thủ làm xong việc nhà mình liền đến nhà Nguyên Bảo giúp đỡ, cha mẹ Nguyên Bảo rất cảm kích. Thường ngày hai nhà có quan hệ vốn không tệ, huống chi lúc nhà Loan Loan có chuyện, cha mẹ Nguyên Bảo cũng chủ động tới giúp đỡ. Loan Loan khuyên cha Nguyên Bảo nên ở nhà nghỉ ngơi, việc ngoài ruộng đã có nàng và Bách Thủ làm giúp, rồi lại nói buổi tối thỉnh thoảng Lai Sinh còn có thể phụ một tay.

Lai Sinh ngoài giúp nhà Nguyên Bảo làm việc, còn phụ cho nhà Mạch Thảo.

Thường ngày Lai Sinh vốn đã thích tới nhà Mạch Thảo. Giờ đã đến ngày mùa, cho dù ban ngày gặp gỡ hắn cũng sẽ chủ động làm giúp một số việc đơn giản. Đến đêm được tỉnh táo, hắn muốn rút ra chút thời gian sang cắt lúa giúp nhà Mạch Thảo.

Trong nhà không có nam nhân, ban ngày Hương Tú đều tranh thủ thời gian nghỉ dẫn theo Mạch Thảo làm, đến đêm sẽ rất ít khi ra ngoài. Buổi tối thấy Lai Sinh cầm liềm tới gõ cửa nàng rất bất ngờ.

Lai Sinh cũng không nhiểu lời, trực tiếp bảo hai người cầm nông cụ: “… Nhân lúc tối nay có ánh trăng soi sáng nên ra ruộng gặt lúa đi. Ban ngày hai người đã vất vả rồi, đợi lát nữa ta cắt xong, hai người bó lại cho tiện chở về, đến mai là kịp đập lúa rồi!”

Loading...