Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 344: Sạt lở (1)
Cập nhật lúc: 2024-11-09 22:53:55
Lượt xem: 13
Trước đó Loan Loan đã thấy biểu hiện của Hương Tú có gì đó không đúng, cả ngày đều hoảng hốt. Lưu quản sự ở thôn trang đã có gian díu với nàng, mà gần đây ánh mắt của Tạ Tam cũng không rời khỏi Hương Tú, chắc chắn trong lòng cũng không có gì tốt, không biết nam nhân này rốt cuộc là ai đây?
Có thể Hương Tú nguyện ý, cũng có thể bị ép buộc, chỉ khổ cho Mạch Thảo. Đêm đó cô bé trốn ra bên ngoài lại gặp mưa, nhưng c.h.ế.t cũng không cho hai người về nhà cô bé, chắc hẳn tự nàng cũng biết việc Hương Tú làm không vẻ vang gì.
Nhà như vậy, nàng có thể gả cho một nhà tốt mới là lạ!
Nhưng bất kể Hương Tú nguyện ý hay không, người ngoài cũng không tiện nhúng tay.
Nếu Hương Tú tự nguyện, các nàng chẳng phải đã phá chuyện tốt của người ta sao?
Nếu là bị ép, chuyện này vỡ lở ra rồi, danh tiếng của Hương Tú càng thêm bị bêu xấu. Sau này Mạch Thảo đừng nghĩ tới chuyện tìm người trong sạch nữa!
Mưa rơi tí tách không ngừng, liên tiếp bảy tám ngày mới tạnh.
Trên mỏ cũng ngừng bảy tám ngày công. Trời vừa tạnh, trên mỏ lại bắt đầu làm việc, mọi người rối rít vào hầm đào mỏ. Khó khăn nhất là việc chuyển than. Đường núi lầy lội không chịu nổi, lên núi xuống núi chỉ cần hơi lơ là sẽ ngã xuống. Đổ than chỉ là chuyện nhỏ, người ngã xuống tốt xấu đều không chịu nổi, cho nên một ngày than đào ra chỉ chuyển được một nửa xuống dưới.
Chuyện này làm tăng thêm gánh nặng cho đội tuần tra. Từ trên mỏ xuống dưới phải vượt qua hai ngọn núi, vì vậy đội tuần tra phải thường xuyên xem xét để phòng ngừa có người không cẩn thận ngã xuống dưới mà không ai phát hiện ra. Giảm bớt tỉ lệ gặp chuyện không may.
So với công nhân chuyển than nặng nhọc, đội tuần tra trên dưới núi dễ dàng hơn nhiều, nhưng Loan Loan vẫn không yên lòng. Nhiều lần nàng dặn dò Bách Thủ phải cẩn thận, mưa to sợ sau núi có thể lở đất, mỏ than cũng sợ gặp chuyện không may. Ở hiện đại rất nhiều mỏ than nhỏ bởi vì biện pháp an toàn không tới nơi tới chốn nên gặp rủi ro không ít. Lúc này căn bản không có gì bảo đảm an toàn, làm cho người ta vô cùng lo lắng.
Bách Thủ đổi giày cỏ phòng trơn trượt. Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy bên ngoài có tiếng người hô hào, sau đó có người chạy lên núi. Bách Thủ khẩn cấp chạy ra. Sau khi nghe ngóng thì biết vừa rồi cha Nguyên Bảo trên đường xuống núi thiếu chút nữa bị đá đè. Mưa liên tục mấy ngày, bùn đất trên núi cũng bở ra.
Cha Nguyên Bảo vận khí tốt, vừa qua đó liền có một tảng đá rớt xuống, dù không đè trúng hắn nhưng cũng dọa hắn sợ c.h.ế.t khiếp.
Người đi phía sau cha Nguyên Bảo trong lòng còn có chút ít sợ hãi. Nhất thời mọi người đều càng thêm cẩn thận, họ hẹn nhau đi chung thành tóp hai hoặc ba người. Nếu thật sự có người bị đá đè hoặc trượt xuống núi, cũng có người cứu giúp!
Đến chạng vạng tối trời lại nổi cơn mưa phùn. Bách Thủ thuật lại chuyện hôm nay cho Loan Loan nghe.
“… Nếu như hôm nay lại tiếp tục mưa, sợ rằng sẽ thật sự xảy ra chuyện.”
Loan Loan rất lo lắng cho Bách Thủ. Đường núi khó đi, nguy hiểm. Chuyển than còn có thể kiếm cớ xin nghỉ, nhưng Bách Thủ ở đội tuần tra, hơn nữa lại là đội phó, mỗi ngày phải chịu trách nhiệm thật tránh không được. Tuần tra trừ dò xét xung quanh mỏ, trời mưa như vậy còn phải xem xét trên đường núi. Sao có thể không làm người ta lo lắng đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-344-sat-lo-1.html.]
Bách Thủ an ủi nàng: “Nàng đừng nghĩ nhiều quá. Ta ở Dương gia thôn hơn hai mươi năm nay, có lúc trời còn mưa lớn hơn, mà còn kéo dài hơn nữa, cũng có chuyện gì xảy ra đâu. Lần này chỉ sợ là ngoài ý muốn.”
“Chuyện này vốn là ngoài ý muốn.” Loan Loan căng thẳng.
Bách Thủ ha hả cười lên: “Từ nhỏ ta đã sống trên núi đều có chuyện gì đâu, lúc này còn xảy ra chuyện gì được chứ. Lại nói, không phải mọi người thường nói đại nạn không c.h.ế.t tất có hậu phúc sao? Xem đi, từ khi ta cưới nàng, phúc khí của ta đã tới rồi…” Nói xong rốt cuộc Loan Loan không còn căng thẳng nữa.
Lời này của Bách Thủ đơn thuần chỉ là ăn may.
Giống như chuyện của cha Nguyên Bảo, nếu như lúc ấy có mũ bảo hiểm sẽ không cần hãi hùng nhiều như vậy.
Nghĩ như vậy, Loan Loan lập tức có một sáng kiến, không bằng làm cho Bách Thủ một cái mũ bảo hiểm. Nên dùng thứ gì nhỉ?
Sau đó nhớ tới ngoài vách tường nhà nàng có treo một hàng rổ trúc hình bán cầu. Giỏ nhà nàng đều hình vuông hoặc hình dài, vì khác lạ nên trước kia toàn bộ rổ hình bán cầu đều không sử dụng, lúc này lại có tác dụng rồi.
Có một loại đại thụ có vỏ ngoài rất dầy, lột ra đem phơi khô sẽ rất cứng, vừa vặn nhà nàng có thứ này. Đặt vỏ cây vào trong rổ, bên trong chèn thêm chút cỏ mềm, sau đó xuyên dây leo qua rổ cố định vỏ cây và cỏ chặt chẽ với nhau, phải may dầy một chút mới không rớt ra. Lại xuyên thêm một sợi dây thừng ở hai bên, sau khi đeo vào thì thắt nút ở dưới cằm, như vậy sẽ không tuột ra nữa.
Như thế một cái mũ bảo hiểm đã làm xong. Dù vẫn còn kém cái ở hiện đại hàng vạn dặm, nhưng có còn hơn không. Nếu ngày nào đó đang đi trên đường bị một tảng đá rơi trúng, dù sao cũng có thể giảm bớt lực đập vào đầu.
Bách Thủ và Lai Sinh nhìn thấy vừa tò mò vừa buồn cười.
Hai người khó hiểu nhìn Loan Loan, không biết trong đầu nàng chứa những gì, sao có thể nghĩ ra những thứ người bình thường không nghĩ được, thêm vật này nữa. Trên đỉnh đầu liền xuất hiện một dấu hỏi!
Lai Sinh thích chạy loạn. Loan Loan lại giúp Lai Sinh làm một cái.
Hai người đội mũ bảo hiểm, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, rất giống hai huynh đệ đội nồi trên đầu mang đi bán, trong nhà nhất thời vang lên tiếng cười ha ha!
Sáng sớm hôm sau lúc thức dậy mưa đã tạnh, mây đen dần tan, mặt trời từ từ ló dạng. Chỉ cần hai ba ngày trời nắng to, tin tưởng đường núi sẽ dễ đi hơn.
Mưa đã tạnh, trời cũng nắng lên, có người liền bắt đầu lên núi làm việc. Qua buổi trưa, nhiều người ở những thôn khác cũng lên mỏ.
Loan Loan cầm lấy cây chổi cán dài mà mình tự làm ra quét những vũng động nước trong sân đến cống thoát nước, nước mưa theo lỗ cống chảy ra ngoài. Mặc dù đã thấy mặt trời nhưng mây đen còn chưa tan. Có vài người đem quần áo hai ngày trước phơi chưa khô ra sân phơi nắng. Còn vài người bởi vì trời mưa nên quần áo thay ra không cách nào giặt được, thấy có mặt trời, cả đám đều cho quần áo vào thau mang ra bờ sông.