Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 330: Thanh danh
Cập nhật lúc: 2024-11-07 20:39:53
Lượt xem: 18
Ở đây ngoài mấy người thân của Vương gia, còn có mấy người phụ nữ ngồi tán gẫu với nhau. Đám đàn ông đang làm trên mỏ đợi đến trưa mới đến ăn cơm. Bách Thủ sang nhập bọn với đám đàn ông. Loan Loan đã tìm được Mai Tử và mẹ Nguyên Bảo đang ngồi cạnh một đám người. Thấy nàng tới, mẹ Nguyên Bảo giúp nàng đón lấy đứa trẻ. Lúc này mọi người đang nói chuyện về con gái Thanh Sơn: “… Lớn lên khỏe mạnh, đáng tiếc da hơi đen một chút.”
“Đứa nhỏ này mới được một tháng thôi mà. Trẻ con lớn nhanh lắm! Bây giờ nhìn thì bình thường, nói không chừng sau này lớn lên lại là một đại mỹ nhân thì sao.”
Có người lập tức làm ra tư thế chớ nói to: “Mấy người nhỏ giọng một chút, bàn tán về con cái nhà người ta, không sợ đắc tội à.”
Hai người đang nói chuyện liền ngượng ngùng cười cười.
Thấy không khí có vẻ gượng gạo, có người lập tức tìm đến nói chuyện với mẹ Tuấn Kỳ đang nổi danh gần đây: “Chị dâu, lâu rồi không nhìn thấy Tuấn Kỳ nhà tẩu đâu nhỉ?”
Thấy có người chủ động nói chuyện với mình, trong lòng mẹ Tuấn Kỳ cảm thấy rất vui, lại còn đề cập đến con mình, lại càng đắc ý thêm mấy phần: “Bây giờ nó đi lên thư viện học nào có nhiều thời gian rảnh để về như vậy, có lúc còn phải giúp lão sư viết cái nọ cái kia. Lão sư bảo nó ở lại thư viện luôn, chỉ thỉnh thoảng mới về một lần.”
Mọi người lộ vẻ hâm mộ: “Ôi, đúng là, sau này Tuấn Kỳ sẽ có tiền đồ rộng mở rồi. Nông dân như chúng ta sao có thể so được với nó. Trong nhà dù sao cũng không tốt bằng ở thư viện.”
“Đúng vậy!” Mẹ Tuấn Kỳ nhấc cằm lên, cười cười, nói: “Mọi người cũng đừng xem thường địa phương nhỏ này của chúng ta. Thư viện của chúng ta lại rất nổi danh nhé, ở trong đó có rất nhiều đệ tử nhà có tiền, ngay cả người ở huyện lân cận cũng muốn đưa con em đến học…”
Thấy mọi người đều vểnh tai nghe, mẹ Tuấn Kỳ càng thêm dốc sức nói: “… Ở thôn này của chúng ta sao có thể so sánh với ở thư viện. Ở đó đều là người đọc sách. Mấy đứa trẻ kết giao với nhau đều là người văn nhã lịch sự, tài hoa hơn người. Nói cái gì nhỉ… gần đèn thì sáng, gần… mực thì đen, chính là câu này.”
“Ôi!” Có người vỗ bắp đùi kêu lên: “Mẹ Tuấn Kỳ, chúng ta đều là người dốt đặc cán mai, ngươi nói văn vẻ như thế làm sao chúng ta hiểu được đây.”
“Đúng vậy! Không ngờ bây giờ ngươi cũng đọc thơ cơ đấy!”
Cả mắt miệng mẹ Tuấn Kỳ đều cười: “Ta cũng là nghe con trai nói thôi.” Sau đó nàng dương dương tự đắc giải thích ý nghĩa câu nói kia cho mọi người nghe: “Câu nói kia có nghĩa là đi theo người đoan trang lễ độ thì tự mình cũng sẽ trở thành một người biết đạo lý, có trách nhiệm… thành người tốt. Nếu đi theo những loại mèo loại chó kia thì sau này cũng sẽ biến thành lũ chó lũ mèo mà thôi.”
“A, chẳng trách lại có người vội vàng đến cửa muốn kết thân với nhà các người. Mọi người nhìn xem mẹ Tuấn Kỳ nói chuyện có lý lẽ không kìa!”
Mọi người xung quanh đều gật đầu phụ họa.
Bà mối Vương ở bên cạnh nghe thấy trong lòng có vị chua. Sao bà lại nghe ra giống như mẹ Tuấn Kỳ đang muốn chỉ cây dâu mắng cây hòe đây. Nhưng người ta không chỉ đích danh mình, bây giờ bà đi qua tranh cãi chẳng phải đang tự thừa nhận mình không ra gì sao.
Trong lòng tức nghẹn, suy nghĩ một chút, bà quay người cười híp mắt nhìn mẹ Tuấn Kỳ, nói: “Mẹ Tuấn Kỳ này, nghe nói Dương Uyển nhà các người cũng đã đính hôn rồi. Đối phương còn là một nhà có gia cảnh không tệ, còn nói đến lúc thành thân sẽ mang đến một con trâu khỏe mạnh, có phải thật không vậy?”
Đám người nhất thời không lên tiếng. Ánh mắt ai nấy dù không nhìn mẹ Tuấn Kỳ, nhưng đều vểnh tai lên lắng nghe. Ai cũng biết mẹ Tuấn Kỳ nhân lúc Dương Tuấn Kỳ đang nổi danh liền chọn cho con gái mình một người trong sạch để gả đi. Nhưng chọn tới chọn lui, nhà trai có của không kém, nhưng diện mạo lại không được, còn là một tên phá gia chi tử. Mọi người cũng muốn nghe xem mẹ Tuấn Kỳ sẽ trả lời như thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-330-thanh-danh.html.]
Trong lòng mẹ Tuấn Kỳ bốc hỏa. Vừa rồi nàng nói chính là muốn khiêu khích bà mối Vương, không ngờ bà ta lại đ.â.m vào đúng chỗ đau của mình.
Chỉ vì chuyện của Dương Uyển mà lần đó con trai gần như đã cãi nhau với nàng. Từ nhỏ đến lớn Dương Tuấn Kỳ luôn nghe lời nàng. Nói cho cùng nàng cũng chỉ hy vọng Dương Uyển gả đi không phải lo ăn lo mặc. Nhưng con trai lại nói nàng chỉ nghĩ cho bản thân, hoàn toàn không nghĩ cho Dương Uyển, làm nàng đau lòng mất mấy ngày.
Mẹ Tuấn Kỳ không thèm để ý đến bà mối Vương, kéo người bên cạnh nói chuyện về Hương Tú.
“… Rất nhiều nam nhân đều thích xếp hàng mua cơm của nàng, đặc biệt là hai mươi mấy người từ bên ngoài đến.”
“Ơ, chuyện này ta biết. Chồng ta về nói có mấy tên đàn ông mỗi lần ăn cơm đều chậm chạp quay về làm, chính là vì nói chuyện với nàng ta.” Sau đó người đó bỉu môi: “Nói là nói chuyện, nhưng ta đoán nhất định là nàng ta đầu mày cuối mắt với mấy tên đàn ông đó. Hơn nữa, ta còn nghe nói nàng ta và một quản sự trên mỏ còn…”
“Gì? Thật sao?”
Mọi người liền rối rít tụ tập lại đi qua hỏi thăm, ngay lập tức ném chuyện của Dương Uyển lên chín tầng mây!
Trời sinh phụ nữ thích nhiều chuyện, bất kể là ai, chỉ cần có chuyện nói là được!
Mẹ Tuấn Kỳ âm thầm thở một hơi, hừ, muốn tọc mạch chuyện xấu nhà nàng sao, không có cửa đâu!
Nhưng bà mối Vương sao có thể dễ dàng bỏ qua cho nàng được, liếc mẹ Tuấn Kỳ một cái, lạnh giọng nói: “Ăn người miệng ngắn, bắt người tay ngắn. Kim Liên nhà người ta còn đang ở cữ trong nhà, cũng không tích đức cho cái miệng một chút.” Chồng trước của Hương Tú là Đại Cát, Đại Cát lại là anh của Cát Kim Liên.
Mấy người đang nói chuyện liền ngại ngùng ngậm miệng. Mẹ Tuấn Kỳ mấp máy môi muốn nói nhưng thôi. Nàng tới đây ăn tiệc đầy tháng con của Kim Liên, hiện giờ lại bàn tán chuyện vợ trước của anh Kim Liên. Nói xấu Hương Tú chẳng khác nào đánh vào mặt Đại Cát, cũng chính là làm mất mặt Kim Liên.
Mấy người vừa rồi còn hăng say nói chuyện cùng nàng, lúc này đều quay sang nói chuyện với người bên cạnh, không còn ai để ý đến nàng nữa. Mẹ Tuấn Kỳ giận đến mặt hết xanh lại trắng một hồi. Đảo mắt, thấy Loan Loan lạnh nhạt ngồi một bên, thảnh thơi chơi với đứa nhỏ, trong lòng nàng tức giận không có chỗ xả, bỉu môi nói: “Ta có miệng ngắn hay tay ngắn đi chăng nữa, nhưng không hề tiện.” (tiện trong hèn hạ, ti tiện)
Mọi người xung quanh đồng thời ngạc nhiên, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Loan Loan đang bế con.
Loan Loan cũng giật mình, nàng đang ngồi yên lành tự dưng lại bị ai chọc tới? Vô duyên vô cớ bị người ta tát một cái, trong lòng nàng bốc hỏa. Đệ đệ nàng có tiện hay không, ngươi quản cái rắm à!
Nàng nhìn chằm chằm vào mẹ Tuấn Kỳ một cái, nhẹ nhàng ném qua một câu: “Tay tiện cũng không sao, khinh người mới tiện.”
Mai Tử đang uống nước liền phun ra một ngụm.
Mọi người hồi phục tinh thần liền vội vàng quay đầu, đang nói gì lại nói tiếp, giống như vừa rồi Loan Loan nói gì cũng không có ai nghe thấy.