Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 312: Mất trộm (hạ)
Cập nhật lúc: 2024-11-07 20:33:35
Lượt xem: 20
Hai cha con quả thực ở trên núi làm việc đến rất khuya. Sau khi xuống núi lần cuối, cha Loan Loan và Vương Nguyên Sinh đã định trở về, nhưng trong lòng cha Loan Loan chợt nghĩ đến lúc xuống núi còn có người vác than đi xuống liền muốn trở về vác thêm lần nữa. Đột nhiên đêm đó Vương Nguyên Sinh bộc phát hiếu tâm, thấy cha hắn rất mệt thì đề nghị để mình đi.
Cha Loan Loan thấy hắn đột nhiên hiểu chuyện thì trong lòng rất vui vẻ, nghĩ đến Nguyên Sinh vác gùi nhỏ tuy kiếm được tiền ít đi một nửa nhưng chỉ cần hắn có tiến bộ là được, nếu ông cự tuyệt sợ là sẽ đả kích lòng cầu tiến vừa bộc phát của hắn, vì vậy liền đồng ý.
Lúc Vương Nguyên Sinh đi lên mỏ quả thực không có người nào, chỉ có Tạ Nhị ngủ gật ở bên cạnh, khi đi qua hắn cũng chào hỏi Tạ Nhị. Lúc ấy Tạ Nhị còn cười chọc hắn mặt trời mọc đằng tây rồi sao!
Vương Nguyên Sinh xếp xong than đá vào gùi vừa đúng lúc Tạ Nhị đi nhà xí, nhưng mà hắn liền cõng than đá trực tiếp xuống núi chứ không dừng lại khắc nào, về phần trong mỏ hay trên núi còn người nào hay không hắn cũng không rõ.
Nhưng Tạ Nhị nói Vương Nguyên Sinh đi rồi trong động không còn ai đi ra nữa, nếu như không phải Vương Nguyên Sinh trộm, như vậy chỉ có khả năng có người thừa dịp đục nước béo cò, cũng có thể có người tới trộm bạc lúc Tạ Nhị đi nhà xí lần thứ hai.
Lưu quản sự thấy hai người Loan Loan đi tới, vẻ mặt lập tức bộc lộ vẻ khó xử.
Loan Loan mỉm cười nhìn hắn nói: “Lưu quản sự, chuyện này không nhỏ, nếu thật là Nguyên Sinh làm ta sẽ không tha cho nó đâu. Nhưng mà, đệ đệ của ta ta biết, ta tin nó không hề làm việc này. Nó không có lá gan này đâu!”
Lưu quản sự cười cười, nói: “Nhà Bách Thủ, ta tin ngươi…” Lập tức lại khó xử nói: “Nhưng mười lượng bạc là hai tháng tiền công của ba huynh đệ Tạ Đại, đều là chi phí sinh hoạt cho già trẻ trong nhà, hiện xem ra chỉ có Vương Nguyên Sinh đáng nghi nhất, lại không phát hiện được ai khác.”
“Ta biết mà.” Loan Loan thản nhiên nói, mắt nhìn Tạ Đại bên cạnh vẫn luôn nhìn nàng, tiếp tục nói: “Mười lượng bạc không phải số nhỏ. Mọi người kiếm được tiền đều rất vất vả, ta là nông dân đương nhiên càng hiểu kiếm tiền không dễ. Lưu quản sự có thể đến Dương gia thôn hỏi thăm một chút, ta tuyệt đối không phải người ích kỷ, ham món lợi nhỏ, từ trước đến nay đều đối xử với đệ muội trong nhà rất nghiêm. Nguyên Sinh cũng tuyệt đối không dám làm việc này. Hơn nữa vừa nãy Lưu quản sự ngài cũng nói, ngoại trừ Nguyên Sinh không phát hiện được ai khác, chính bởi thế nên mới có người dám đi trộm bạc của Tạ Đại rồi giá họa cho Nguyên Sinh chúng ta. Thử hỏi, một người nếu thật muốn đi trộm đồ, sao hắn có thể công khai xuất hiện trước mặt ngươi đây, không phải sẽ làm ngươi nhớ rõ hắn đã có mặt ở hiện TSo? Hơn nữa, đêm đó Nguyên Sinh còn chủ động đi lên chào hỏi Tạ Nhị ca, nếu thật nó muốn trộm bạc của Tạ Đại ca, sao không lặng lẽ đi qua? Khi không đi lên chào hỏi Tạ Nhị ca, để huynh ấy chú ý làm gì?”
Lưu quản sự có chút nhíu mày!
Tạ Đại ngẩn người, những điều này dường như hắn chưa cẩn thận nghĩ tới.
Tạ Tam là người tinh ranh, việc này Loan Loan có lý nhiều hơn. Hai bên hắn đều không muốn đắc tội cũng không muốn giúp, trong nội tâm chỉ cảm thán Vương Nguyên Sinh vận cứt chó lại có một tỷ tỷ tốt như vậy!
“Nhưng đêm đó chỉ có mình Vương Nguyên Sinh xuống núi, không phải hắn thì là ai?” Tuy Loan Loan nói rất có lý, nhưng Tạ Đại cảm thấy mình suy đoán đúng hơn.
“Tạ Đại ca, người trộm bạc cũng không phải người rời đi sau, có thể trước đó bạc đã bị người đánh cắp rồi chăng?”
Lúc này Tạ Đại mới giật mình, từ đầu tới đuôi Tạ Nhị đều không xem xét bạc trong áo bị mất lúc nào, thật đúng là không thể nói chính xác được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-312-mat-trom-ha.html.]
Nhưng chẳng lẽ cứ như vậy thôi, sao mà được, mười lượng bạc của mình đó!
Nghĩ vậy, Tạ Đại thêm kiên định nói: “Không thể nào, nhất định là Vương Nguyên Sinh trộm bạc đi. Hắn hết ăn lại nằm người trên mỏ cũng biết. Lại nói, đến cả than đá hắn cũng trộm được thì còn có gì không thể trộm. Không phải hắn còn ai vào đây?”
Lời này Loan Loan vô cùng không thích nghe, nàng là tỷ tỷ Vương Nguyên Sinh không phải là gián tiếp mắng đến nàng sao?
“Tạ Đại ca, ta biết huynh bị mất bạc trong lòng rất xót, nhưng huynh nói chuyện phải chú ý chừng mực chút. Nhà chúng ta chỉ có một mình Nguyên Sinh là con trai, đương nhiên có chút nuông chiều nó. Nói nó lười làm việc là đúng, nhưng chuyện trộm than rõ ràng chẳng liên quan gì đến Nguyên Sinh cả. Nó trong sạch, điểm ấy Lưu quản sự có thể làm chứng.” Nói xong, nàng nhìn về phía Lưu quản sự.
Lưu quản sự gật đầu: “Đúng, Tam thiếu gia đã điều tra xong. Chu Đại Sơn mất than đá không có liên quan đến Vương Nguyên Sinh. Là người khác, hơn nữa Tam thiếu gia có nói, nếu như tra được là ai nhất định không thể tha thứ.”
Nghe Lưu quản sự nói xong, trên núi vang lên tiếng xôn xao.
Có người lo lắng nói: “Hả, vậy sẽ là ai đây? Không mau bắt lấy người này sao có thể an tâm làm việc chứ?”
Lại có người nói: “Đúng vậy, thật là, việc này thật ầm ĩ, mới đó trộm than đá, giờ lại thêm trộm bạc, ta thấy chắc sau này ngay cả ngủ cũng không dám nhắm mắt!”
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Từ khi Loan Loan và Bách Thủ đến, mọi người liền chuyển sự chú ý. Khi Loan Loan và Tạ Đại nói chuyện không ai lên tiếng, trên mỏ chỉ nghe thấy giọng hai người. Mọi người đều hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào Loan Loan, từ đây mới biết Vương Nguyên Sinh có một nhị tỷ thật lợi hại!
Mà lúc này, trong lòng Loan Loan cũng rất tức giận, không biết tên trời đánh nào làm chuyện tốt lại đổ lên người Vương Nguyên Sinh. Đồng thời nàng cũng thêm chắc chắn nhất định phải nói chuyện này rõ ràng, bằng không sau này ai thấy nhà các nàng đều sẽ chỉ trỏ.
Loan Loan quét mắt nhìn đám người đông nghịt chung quanh. Tạ Đại một chút cũng không chịu nhường bước, hắn không sợ chuyện nháo lớn, cũng không bận tâm thanh danh Vương Nguyên Sinh, người như vậy thực phiền!
Nàng nhìn Tạ Đại đột nhiên cười cười, nói: “Lại nói, ai nói người lười nhác một chút sẽ trộm đồ… Ta xem trên đời này người cần cù hơn Tạ đại ca nhiều không kể xiết, chẳng lẽ Tạ đại ca huynh cũng có tâm tư này?”
“Ngươi… nói bậy!” Tạ Đại tức khí mặt đỏ bừng, chỉ vào Loan Loan gầm lên: “Ngươi cái loại đàn bà này nói chuyên cẩn thận chút.”