Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 302
Cập nhật lúc: 2024-11-01 17:09:04
Lượt xem: 25
Con trai giống mẹ, không biết lão tử Tạ Dật thấy mẹ Tạ Nhàn thế nào?
***
Lúc đến tiệc rượu đầy tháng của đệ đệ Hoa Lan, không có việc gì thì đã sớm qua hỗ trợ, Cát Sơn đặc biệt giúp Bách Thủ nói lời hữu ích trước mặt Lưu quản sự, lúc này Lưu quản sự mới cho hắn một ngày nghỉ để phụ giúp. Loan Loan thu dọn xong việc ở nhà, thu dọn tốt cho hài tử, liền ôm hài tử đi đến nhà Hoa Lan, bình thường khó được lúc nhiều người tụ tập như vậy, Mai Tử muốn cho hai hài tử đến nhìn nhiều hơn, nhìn thấy nhiều người, chơi cùng nhiều người, hài tử mới không sợ người lạ.
Mà vợ Thanh Sơn cũng lớn bụng ngồi cùng một chỗ, đã có chung lời nói, thì người xa lạ cũng có thể đến nói chuyện cùng nhau. Loan Loan lần đầu tiên ở khoảng cách gần như vậy cùng Cát Kim Liên nói chuyện phiếm, nói chuyện gọn gàng, ngay thẳng, sắc bén.
Nàng đối với bộ dáng của Loan Loan cũng rất tò mò, về sau tìm cơ hội, chủ động ôm hài tử, còn khen ngợ: “Đứa nhỏ này lớn lên thực anh tuấn.”
Sau đó đem hài tử trả lại cho Loan Loan, con mắt cười đến cong cong, đáy mắt lộ ra chân thành: “Loan Loan tẩu tử cũng giống Thanh Sơn nhà ta, người tốt bụng lại hiền lành! Cảm ơn tẩu và Bách Thủ đại ca giúp đỡ nhà ta nhiều!” Dừng lại một chút lại bỏ thêm một câu: “Tẩu tử, người thật tài giỏi”
Cát Kim Liên ôm hài tử, Loan Loan cũng lấy tay đỡ, nàng nào dám thật cho nàng ôm.
Nghe xong lời Cát Kim Liên nói, Loan Loan mắt nhìn hài tử ngủ say, khoa trương nói: “Kim Liên muội tử nói chuyện thật sự làm người khác ưa thích! Người lại rất xinh đẹp, khó trách Thanh Sơn đối với ngươi tốt như vậy!”
Cát Kim Liên lập tức nhếch môi nở nụ cười: “Chị dâu mới là xinh đẹp, hơn nữa Bách Thủ đại ca đối với tẩu mới là tốt! Có thể cùng tẩu tử quen biết chính là duyên phận của ta!”
“Hiện tất cả mọi người là người cùng thôn rồi, về sau không có việc gì đi lại nhiều một chút.” Loan Loan ha ha cười cười.
“Vậy thì tốt quá ah, về sau không có việc gì ta sẽ đi qua nhà tẩu ngồi một chút.”
“Được ah!”
Vậy thì tính mời lẫn nhau rồi!
Lai Sinh vẫn một mực không thấy, cũng khai tiệc rồi, Loan Loan ôm hài tử đi ra ngoài tìm Lai Sinh. Lai Sinh quả nhiên ở chỗ Bách Thủ chơi đùa. Bách Thủ lại ôm hài tử chơi, đợi Loan Loan cùng Lai Sinh trở lại nhà Hoa Lan, thì đã chuẩn bị mở tiệc rồi.
Mẹ Nguyên Bảo giữ chỗ ngồi thay Loan Loan, hai người ngồi xuống, mọi người liền lục tục giúp nhau mang đồ ăn lên, Cát Sơn đứng ở cửa nhà chính nhìn trong sân, lớn tiếng nói: “Cảm tạ mọi người hôm nay đã tới, mọi người đừng khách khí…”
Mọi người cười ha hả nói: “Chúc mừng ngươi sinh được quý tử á!”
Lời này nghe thật thoải mái, Cát Sơn ha ha cười rộ lên: “Cảm ơn rồi. Cảm ơn, mở tiệc thôi.”
Sau khi ngồi ở thượng vị, Dương Nghĩa Trí cầm lấy chiếc đũa nói câu: “Hôm nay là ngày tốt lành mọi người cũng đừng nói lễ nghĩa nữa” Gắp một miếng thịt bỏ trong miệng rồi khen: “Mùi vị rất ngon!”
Mọi người lúc này mới nhao nhao cầm lấy đũa bắt đầu ăn!
Lai Sinh ngồi bên cạnh bàn đã sớm chờ đến không kiên nhẫn được nữa, tiếng nói của Dương Nghĩa Trí vừa kết thúc, hắn liền gắp một miếng thịt bỏ trong miệng. Híp mắt nhai vài cái, sau đó lắc đầu, bẹp mĩu môi nói: “Còn không có ngon bằng ca ta làm!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-302.html.]
Người cùng một bàn nghe được, có người liền trêu chọc hắn: “Lai Sinh, thật không ngon bằng ca ngươi làm? Có dịp thì cho chúng ta nếm thử đồ ăn ca người nấu nhé?”
Lai Sinh liếc hắn, bĩu môi nói: “Đừng hòng dụ dỗ ta, làm thịt cho nhiều người ăn như vậy thì phải tốn bao nhiêu bạc. Ta mới không có ngốc đâu.”
Mọi người nghe được cười rộ lên: “Lai Sinh cũng biết lo cho gia đình rồi!”
Loan Loan cũng nở nụ cười, sau đó bên cạnh hắn cười nói: “Đừng nhỏ mọn như vậy! Ngày nào đó đem tiền riêng của đệ mua thịt mời mọi người cùng ăn đi!”
Lai Sinh hừ một tiếng, kiên quyết không đồng ý: “Ta giữ lại về sau mua kẹo đường cho Hán nhi ăn…” Nói còn chưa dứt lời thì ôi một tiếng. Nhổ ra một miếng cơm trên tay, sau đó cầm chiếc đũa gẩy gẩy, bên trong có một viên đá nhỏ, hắn gắp lên, trừng mắt với cục đá: “Răng của ta đều bị cắn hư mất!” Đồng thời giả vờ giả vịt che miệng.
Mọi người xem xét thật đúng là hòn đá nhỏ. Sau đó đều gảy gảy trong chén cơm của mình, lại không tìm được vật gì. Mọi người liền cười hắn: “Ơ, Lai Sinh, ngươi vận khí thật tốt a, một nồi cơm ở bên trong chỉ có một cục đá như vậy cũng bị ngươi thấy được!”
“Gạo không có đãi sạch sẽ!” Đột nhiên ở sau lưng Lai Sinh, Dương Nghĩa Trí ở một bàn khác tiếp một câu.
Cát Sơn thấy Dương Nghĩa Trí cũng chọn ra một hòn đá nhỏ bỏ trên bàn, hắn rất xấu hổ, lập tức tiến lên xin lỗi Dương Nghĩa Trí, Lai Sinh thấy thế liền đứng lên, lớn tiếng nói: “Xem đi xem đi, không chỉ có một mình ta ăn phải cục đá, răng cắn hư mất…”
Lập tức trên mặt Cát Sơn có chút ít nhịn không được rồi, Loan Loan còn chưa kịp mở miệng, chợt nghe Dương Nghĩa Trí nói: “Ngươi ồn ào cái gì, trong cơm ngẫu nhiên có mấy hạt đá là rất bình thường.”
“Không bình thường, cơm của nhà ta không có.” Loan Loan bình thường đều đem gạo vo lại nhiều lần, lúc vo gạo cũng phải lựa lựa nhặt nhặt, tất nhiên không có cát đá.
Dương Nghĩa Trí giơ lên chiếc đũa trở tay cho Lai Sinh, nói: “Chẳng phải cục đá nha, nhìn ngươi như vậy, tuổi còn trẻ răng vẫn rất tốt, một cục đá còn có thể cắn hư răng của ngươi?”
Lai Sinh không phục bĩu môi: “Đây là đá, không phải cơm, làm sao cắn không hư răng ta?”
Dương Nghĩa Trí xoay người liếc hắn: “Ngươi lớn lên cường tráng như vậy, còn không bằng gà ở trong lồng? Gà ngay cả một cái răng cũng không có, nó còn ăn cát đá đây này!”
Lai Sinh lập tức trừng mắt: “Ta không phải gà!”
Trong sân lập tức vang lên tiếng cười ha ha.
Cát Sơn rất là xấu hổ, đi tới nói xin lỗi cùng Loan Loan.
Loan Loan cười nói: “Không có việc gì, Lai Sinh thích đùa giỡn, nhà chúng ta đôi khi cũng có cục đá, đứa nhỏ này nói chuyện, huynh đừng để trong lòng…”
Mọi người cũng phụ họa: “Đúng, một cục đá thôi mà…”
Cát Sơn lúc này mới buông xuống!
Mỗi ngày sau giờ ngọ giữa trưa, hài tử đều phải đi ngủ, vừa qua giữa trưa, Loan Loan đang chuẩn bị mang hài tử trở về đi ngủ, mới ra khỏi nhà Hoa Lan, liền nhìn thấy Vương Nguyên Sinh nhìn đông nhìn tây đi tới, Loan Loan lập tức nhíu mày.