Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 288

Cập nhật lúc: 2024-10-31 08:23:29
Lượt xem: 23

Đối với lời này của nàng, Vương Tiểu Thảo không có chút phản đối mà rất thuận theo đồng ý.

Trâm cài và vải mua cho Vương Tiểu Thảo nàng đã đưa cho mẹ từ trước để cho vào đồ cưới của Vương Tiểu Thảo. Đồ đạc làm theo hình dáng đồ dùng nhà Loan Loan cũng khá tốt. Lúc thợ mộc nhìn thấy cái tủ quần áo thiết kế kỳ lạ thì vừa sợ hãi thán phục lại khó xử.

Sợ hãi thán phục là vì tủ quần áo được thiết kế quá hợp lý, khó xử là vì không biết có đóng ra thứ giống như vậy không. Lúc trước khi Loan Loan làm, nàng đã mời thợ mộc đến thẳng nhà, nàng đứng quan sát họ làm, chỗ nào không đúng thì còn có thể sửa lại cho đúng lúc.

Vương Tiểu Thảo thì mời thợ mộc khác, không có người chỉ điểm nên so ra làm không đẹp bằng tủ trong phòng Loan Loan, nhưng cũng coi như không tệ rồi.

Mấy người ngồi trong sân cười cười nói nói, Lai Sinh một mình buồn bực liền chạy ra ngoài, cũng không biết hắn đến chỗ nào mà lúc chạy về đầu đầy mồ hôi, nghỉ ngơi đủ lại chạy đi, thế nhưng không xuất hiện tình huống mà Loan Loan lo lắng.

Về sau có một buổi tối, trong lúc vô tình, Loan Loan và Bách Thủ nói về chuyện của Vương Tiểu Thảo, Loan Loan thấy lúc nào rảnh , có cơ hội sẽ suy nghĩ thật kỹ rồi làm một khung giường, làm theo kiểu dáng hiện đại, chắc chắn tiền phải nhiều hơn, hơn nữa đồ khó làm nên vài thợ mộc cũng sẽ không muốn làm.

Lúc ấy Bách Thủ rửa bát ở trong bếp, bản thân nàng thì ở trong phòng đo đạc, không biết có thể sắp đặt cái giường lớn khoảng bao nhiêu, Lai Sinh nhìn thấy lại hỏi vấn đề rất kì quái: “Vương Nguyên Sinh bao nhiêu tuổi rồi chị dâu? Khi nào thì hắn cưới vợ?”

Loan Loan nói việc này cho Bách Thủ: “……. Chàng nói xem sao đệ ấy hỏi chuyện này, đệ ấy hiểu ý việc cưới vợ sao, ai nói cho đệ ấy biết?”

“Hôm ấy các nàng nhắc đến chuyện hôn sự của Tiểu Thảo cả ngày, cũng nhắc đến Nguyên Sinh, có lẽ do tự đệ ấy nghe được ?” Bách Thủ suy nghĩ cũng không cảm thấy có gì, Loan Loan thấy kì quái nhưng không có lý do gì để giải thích, mà cách nói này ngược lại cũng hợp tình hợp lý.

Qua mùng hai, Loan Loan cũng không ra ngoài nữa, mỗi ngày đều ở trong nhà, khi không có việc gì thì lại tỉ mỉ nghiên cứu vấn đề đồ nướng. Đến mùng tám tháng giêng, Dương Nghĩa Trí dẫn theo hai người đàn ông lạ đến tìm Bách Thủ.

Là hai người đã tới lần trước, họ đến nhờ Bách Thủ dẫn bọn họ đến chỗ kia lần nữa. Hai người trước đó đã để lại kí hiệu ở trên núi, nhưng hiển nhiên không quen đường núi, mà Bách Thủ là người địa phương nên nhớ rõ ràng rành mạch.

Lần này sáng sớm họ đã lên núi, chờ đến trước khi trời tối mấy người đã về rồi. Có điều, Loan Loan cũng đã nhận được tin tức xác thực là quả nhiên trên ngọn núi kia có mỏ than. Mà hai người này đặc biệt đến để dò xét mỏ than, còn về phần thuộc tư nhân hay triều đình thì tạm thời vẫn chưa biết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-288.html.]

Điều này cũng nói rõ một tình huống là tin rằng không lâu sau đối phương sẽ phái người lên núi lấy quặng. Theo như lời người đến nói với Dương Nghĩa Trí, thì đối phương đều là người làm ăn lớn, đương nhiên là có nhân công của mình, nhưng ở nơi xa xôi này chỉ sợ cũng chỉ có thể đưa mấy công nhân kĩ thuật đến, mà việc khai thác quặng cần một lượng nhân thủ lớn, đây không thể nghi ngờ chính là một cơ hội tốt để kiếm bạc.

Bách Thủ thật cao hứng nói rốt cục đã có cơ hội có thể lập tức kiếm bạc, cũng có thể lo cho gia đình rồi.

Loan Loan lại không nghĩ như vậy, mỏ quặng ở hiện đại xảy ra sự cố còn ít sao? Nhỡ đâu Bách Thủ gặp chuyện gì bất trắc thì nàng phải làm sao bây giờ?

***

Đến ngày Vương Tiểu Thảo xuất giá, sáng sớm cả nhà đã đến Vương gia thôn, Loan Loan để con trong phòng cho Vương Tiểu Thảo trông, nàng và Bách Thủ giúp đỡ việc bận rộn bên ngoài. Vương gia vốn không có thân thích gì, phần lớn đều là hàng xóm trong thôn, nên sân nhỏ cũng vừa đủ chỗ ngồi.

Mẹ Loan Loan nhờ con dâu cả nhà thôn trưởng chải đầu giúp. Con dâu thôn trưởng tầm ba mươi tuổi, vẻ ngoài bình thường, ngày thường nói chuyện, làm việc ổn định, cần cù, giỏi giang, kính già yêu trẻ, trong thôn ai nhắc tới nàng cũng đều dựng ngón tay cái, có được nàng dâu như vậy chính là phúc tu được từ kiếp trước.

Có thể nhờ người có phúc như vậy chải đầu cho Tiểu Thảo cũng không tệ.

Ở nông thôn, thành thân không nhiều quy định giống như nhà giàu, đợi đến lúc chiếc kiệu hoa đỏ thẫm của của Ngưu gia đến, mọi người đều cùng hoan hô một tiếng.

Đây chính là một cỗ kiệu thanh bồng nhỏ, trên đỉnh kiệu cột một tấm vải đỏ.

Màn kiệu đỏ thẫm, một đóa hoa đỏ cực kỳ to làm nổi bật lên không khí vui mừng.

Ở nông thôn thành thân rất ít khi dùng kiệu thế này, vì đây chính là đốt tiền đốt bạc, không ngờ Ngưu gia lại không tiếc mà thuê một cỗ kiệu hoa đến đón Vương Tiểu Thảo. Ở trong phòng nghe được tin này, nét mặt Vương Tiểu Thảo lộ ra vẻ thỏa mãn sung sướng.

Trong nhà chỉ có một tiểu đệ, đương nhiên sẽ để Vương Nguyên Sinh cõng Vương Tiểu Thảo ra ngoài, dáng người Vương Tiểu Thảo vốn mảnh mai, diện mạo xinh đẹp, nếu thực sự sửa soạn lại thì cũng có vài phần tư thái xinh đẹp như gió dìu liễu. Hỉ bà không ngừng khen tân lang tuấn tú, nói không ít lời dễ nghe, vui vẻ, đến mức tân lang ở cạnh kiệu đỏ bừng cả mặt.

Thời cổ đại không giống hiện đại, không có đưa dâu, nương tử gả đi rồi thì không còn chuyện gì của nhà mẹ đẻ nữa.

Loading...