Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 272
Cập nhật lúc: 2024-10-16 22:30:47
Lượt xem: 3
Hai người vội vội vàng vàng, tay chân không ngừng nghỉ, nhưng thu lúa vẫn chậm. May mà ngày thứ hai, cha mẹ Nguyên Bảo rảnh rỗi sẽ tới giúp hai người làm việc, ngày thứ ba, cha Thạch Đầu và Vương Bảo Sơn cũng tới làm giúp một ngày. Lúa của mọi người cũng không phải thu hoạch cùng một thời gian, nên có lúc rảnh rỗi, nhà ai nhiều việc thì mấy người cũng sẽ đến giúp đỡ một chút.
Cho nên, sau đó, nhà bọn họ làm việc cũng không đến nỗi quá mệt mỏi, không phải cha Nguyên Bảo, cha Thạch Đầu, thì chính là Vương Bảo Sơn, sau còn có Vương Thanh Sơn và Cát Sơn cũng qua giúp một lần.
Chỉ cần thu lúa xong, thì phơi lúa chỉ là chuyện nhỏ.
Hai người rất cảm tạ mọi người, cho mấy nhà mượn trâu nhà mình miễn phí. Thế là mùa vụ quý này không chỉ bọn họ mệt mỏi mà trâu cũng mệt.
Những năm trước, mặc dù Lai Sinh không giúp được bao nhiêu việc, nhưng dù sao cũng giúp được một tay, cũng có thể giúp trông đứa nhỏ, ban ngày làm việc xong, tối về trong nhà luôn luôn tràn ngập tiếng cười nói, hiện giờ trừ tiếng khóc của đứa bé, thỉnh thoảng trêu chọc đứa bé ra, thì hai người đều im lặng.
Ngày mùa thoáng một cái đã qua, kỳ thi Hương ba năm một lần cũng sắp bắt đầu.
Ba người trẻ tuổi Lý Đại Trí, Lý Khai Minh, còn có Dương Tuấn Kỳ đã chuẩn bị đi huyện thành tham gia cuộc thi. Chỉ cần vượt qua kỳ thi Hương, mùa xuân năm sau sẽ được tham gia kỳ thi Hội trên tỉnh thành, qua kỳ thi Hội thì mới xem như cầm được tấm vé vào kinh nhập trận, đến lúc đó lại vào kinh tham gia kỳ thi Đình vào ba tháng sau, tiếp đó sẽ có tư cách đạt được Trạng nguyên.
Đây coi như là một chuyện vui không nhỏ, Dương gia thôn một lần có tận ba người tham gia khoa cử, nếu có một người đỗ đạt, chẳng những là vinh quang cho toàn gia tộc, mà còn là vinh quang cho Dương gia thôn.
Ba năm trước đây, Lý Đại Trí đã tham gia thi Hương một lần, lúc ấy đừng nói mẹ hắn vui mừng bao nhiêu, bà tuyên dương trong thôn thật sớm là con trai bà có tiền đồ to lớn. Nhưng kết quả thiếu là chút nữa đỗ tú tài, khi đó, không ít người thầm cười nhạo bà.
Lần này bà biết khiêm tốn hơn rồi, có ai hỏi thì chỉ cười nói cho người ta biết, không nói khoác, cũng không tỏ ra dương dương đắc ý nữa. Đối mặt với lời chúc phúc, hâm mộ của người khác, bà cũng biểu hiện rất bình tĩnh, sau đó âm thầm lặng lẽ đi chùa Thanh Tĩnh thắp hương bái Phật.
Bà mối Vương và mẹ Tuấn Kỳ thì là lần đầu tiên, đương nhiên biểu hiện kiêu ngạo hơn mẹ Đại Trí một chút. Đặc biệt là bà mối Vương, mấy ngày nay thấy ai cũng vui vẻ ra mặt. Có người nhờ bà giúp là bà lập tức đồng ý ngay, làm mai cũng tận tâm hơn, nếu chỉ là đơn thuần là hỏi thăm tin tức thì thỉnh thoảng bà còn không thu bạc nữa.
Mà một bên khác, người Hồ không ngừng nhiễu loạn biên cảnh, đương kim Hoàng Thượng quyết định phái binh dẹp loạn, vừa vặn năm nay các khoản thu lợi đều tăng lên so với năm ngoái, đặc biệt sau khi triều đình hủy bỏ cấm vận với bên ngoài, thì thu nhập của thương nhân càng khả quan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-272.html.]
Bởi vì quân lương triều đình chưa đủ, nên năm nay triều đình tăng thuế tất cả các ngành sản xuất, dần dần việc làm ăn của một vài cửa hàng nhỏ bắt đầu khó khăn.
Cửa hàng của đại ca Dương Khai Thạch là Dương Phong ở chợ cũng bị ảnh hưởng nhiều, năm trước hắn chỉ bán chút đồ dùng rẻ tiền, thực dụng, nông dân dùng nhiều, sau đó từ từ theo người ta ra ngoài kiếm hàng tốt hơn về bán, bán được lợi nhuận cũng cao. Dần dần hắn lại dời đi trọng tâm kinh doanh, đến thời điểm nhất định sẽ cùng người khác đi nơi xa mua vài thứ đồ nơi này thiếu, hoặc không có mà tốt, hiếm có, nên lợi nhuận trong cửa hàng ngày càng tốt.
Nhưng kể từ năm nay việc kinh doanh bắt đầu tuột dốc, vài lái buôn nhỏ vì thuế quá cao nên không làm nữa, vì thế mấy thứ hàng tốt không còn hàng nhập. Hắn lại quay lại lấy vài thứ hàng linh tinh thường dùng hằng ngày nhiều hơn, nhưng mọi người mua đồ thường có thói quen mua một chỗ, chỉ cần đồ thích hợp, chủ cửa hàng tốt bụng, họ sẽ không dễ gì đi đến cửa hàng khác.
Thường xuyên qua lại, Dương Phong chẳng những bỏ quên vài vụ làm ăn ban đầu, mấy thứ đồ linh tinh lấy về mỗi ngày bán cũng không nhiều, mỗi tháng nộp thuế lại cao, ngày qua ngày hắn sốt ruột không thôi. Người lúc không may uống nước lạnh cũng sẽ tê răng, mặc kệ mỗi ngày suy nghĩ của hắn đều đặt vào cửa hàng, nhưng việc làm ăn càng ngày thê thảm.
Cửa hàng làm ăn không tốt, Dương Phong trở về Dương gia thôn mấy lần, vợ chồng Dương Nghĩa Trí bởi vì lúc trước giận Dương Phong, ban đầu hai ông bà không thèm quan tâm đến hắn, mấy lần sau, mỗi lần Dương Phong về nhà đều mang theo đồ, còn chủ động nhiệt tình nói chuyện với Dương Khai Thạch, bà nội Thạch Đầu thấy thế thì mềm lòng, bắt đầu quan tâm, sau lại nghe nói cửa hàng gần đây làm ăn rất ảm đạm, bà cũng lo lắng theo.
Trong thôn Bách Thủ gặp Dương Phong mấy lần, Dương Phong thay đổi thái độ lãnh đạm trước kia, chủ động chào hỏi hắn. Sau có lần Loan Loan ôm con ra ngoài nói chuyện với mọi người, Dương Phong từ trấn trên trở về, thế mà lại cố ý dừng lại trêu đùa với đứa nhỏ. Nhớ trước kia quan hệ của Dương Phong và Dương Khai Thạch rất căng thẳng, nếu hai huynh đệ có thể khôi phục quan hệ, huynh đệ hòa thuận, đối với vợ chồng Linh Tử cũng là chuyện tốt. Vì vậy hai người cũng rất chịu đựng Dương Phong.
Ngày hôm đó, Bách Thủ đang quét dọn lá rụng trong sân, Loan Loan ôm con đứng ở cửa, sau đó đã nhìn thấy Dương Khai Thạch đi về phía nhà nàng, hắn đến mượn xe trâu, hỏi hắn thì hắn vui mừng nói: “Đi chợ. . .”
Từ lúc vợ chồng Dương Phong mở cửa hàng ở chợ, không chỉ ít khi về nhà, mà ông nội bà nội Thạch Đầu, còn có một nhà Thạch Đầu gần như cũng không đến nhà Dương Phong ăn cơm. Bây giờ Dương Phong đột nhiên thông suốt, hôm nay hắn trở về mời hai ông bà, và cả một nhà ba người Dương Khai Thạch đi lên chợ ăn cơm, vì dù sao lúc này cũng rảnh rỗi.
Dương Khai Thạch đương nhiên rất vui mừng, mặc dù trước kia hắn giận Dương Phong, nhưng dù sao cũng là ca ca ruột của mình.
Sảng khoái đưa xe trâu cho Dương Khai Thạch, không đầy một lát đã thấy Dương Khai Thạch đánh xe trâu, ngồi trên xe là bà nội Thạch Đầu, còn có Thạch Đầu, Dương Nghĩa Trí, mẹ Thạch Đầu đi ở bên cạnh. Trên xe còn để hai con thú mới săn, chắc là bắt cho nhà Dương Phong thêm thức ăn.
Khi đi ngang qua cửa nhà Loan Loan, mấy người còn chào hỏi hai người, bà nội Thạch Đầu ngồi trên xe đã đi thật xa còn hướng về phía nàng cười ha ha nói: “Nhị muội à, xe trâu xế chiều lại trả cho các cháu nhé!”
“Không có chuyện gì đâu ạ, không quan trọng, mọi người cứ dùng thoải mái.” Loan Loan căng họng lớn tiếng trả lời một câu. Sau đó Loan Loan còn cảm thán với Bách Thủ, dù có phạm phải sai lầm lớn hơn nữa, con cái đều là m.á.u thịt trong lòng cha mẹ.
Kết quả buổi chiều lúc mấy người trở về thì mỗi người đều nghiêm mặt.