Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 271: Muốn nhập hội
Cập nhật lúc: 2024-10-16 22:30:39
Lượt xem: 0
Vừa sáng sớm, Âu Dương Chất không biết đi nơi nào mà đang bước vội về.
Còn chưa chờ hắn đến gần, Bách Thủ đã lập tức đi lên chào hỏi, Âu Dương Chất nhìn người đi tới thì ngẩn người.
“Âu Dương quản gia, cuối cùng cũng đợi được ông rồi.” Bách Thủ cười nói, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Âu Dương Chất đưa mắt nhìn Bách Thủ, lại nhìn Loan Loan đang ôm con, hồ nghi nói: “Các ngươi đây là?”
“Âu Dương quản gia, chúng ta cố ý tới tìm ông?”
Khuôn mặt Âu Dương Chất đầy vẻ hồ nghi, giật mình rồi lại nói: “Xin hỏi hai vị có chuyện gì? Ta còn có chuyện quan trọng.”
“Là thế này. . .” Bách Thủ giản lược, thân thiện nói rõ ý định khi đến đây của hai người, đưa những cái bánh mà Lai Sinh thích ăn đã chuẩn bị từ trước lên: “. . .Đây đều là thứ đệ ấy thích ăn. Chúng ta chỉ đứng nhìn một cái, sẽ không quấy rầy đệ ấy đâu.”
Thần sắc Âu Dương Chất trở nên nghiêm túc, không có chút ý định nhận lấy đồ, thản nhiên nói: “Hảo ý của hai vị ta xin nhận, thiếu gia sống rất tốt, cũng rất bận rộn. Đầu bếp Âu Dương phủ ngay cả bánh ngọt nổi danh kinh thành cũng có thể làm được, những đồ này các ngươi giữ lại tự mình ăn đi.” Dừng một chút, hết sức lãnh đạm nói: “Sau khi thiếu gia trở về đã hiểu chuyện hơn rất nhiều, cậu ấy hiện là thiếu gia Âu Dương gia, ít tiếp xúc với người và chuyện trước kia thì tốt hơn. Cho nên hai vị về đi, sau này cũng đừng tới nữa.”
Nói xong, không cho Loan Loan và Bách Thủ có một cơ hội giải thích, xoay người đi vào Âu Dương phủ bằng cửa hông.
Kết quả này nằm trong dự đoán mà cũng dường như ngoài dự đoán của hai người.
Đến cả Âu Dương Chất cũng cự tuyệt, bọn họ làm sao còn cơ hội gặp được Lai Sinh, nghĩ đến tình hình của Lai Sinh, Âu Dương gia cũng sẽ không dễ dàng để hắn ra ngoài.
Loan Loan và Bách Thủ sầu não trở về nhà trọ, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ được ra biện pháp gì. Ngồi trong phòng đến giữa trưa, hai người mới ra khỏi nhà trọ, tìm xe ngựa trở lại trấn nhỏ.
Trở lại trấn nhỏ lập tức có cảm giác thân thiết hơn rất nhiều. Loan Loan nghĩ đến lúc mình vừa tới cái thế giới này, cô đơn, không biết một ai, với Bách Thủ cũng rất lạ lẫm, nhưng cho dù như thế, cũng không bằng cảm giác thê lương với thế giới này trong hai ngày ở huyện thành. Có lẽ đây mới chính là cách chung sống thực sự ở giữa nhà cao cửa rộng.
Hai ngày này ở huyện thành không ăn được gì tử tế, hai người tìm một quán nhỏ, mỗi người gọi một chén mì hoành thánh. Ăn xong, hai người đi tới “Quán rượu Phúc Sinh” lấy xe trâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-271-muon-nhap-hoi.html.]
Lúc đi ra thì gặp được hai người Tạ Thiên, Mã Nhạn, họ hỏi hai người sao giờ này đi chợ chưa về. Bách Thủ bèn kể cho bọn họ nghe chuyện đi huyện thành hai ngày nay.
Sau một hồi phân tích, Tạ Thiên, Mã Nhạn cũng cảm thấy Âu Dương gia thật sự quá mức phức tạp. Lai Sinh sống ở đó chắc chắn không tốt như khi ở Dương gia thôn. Hơn nữa, hành động của Âu Dương Chất rõ ràng cho thấy muốn cắt đứt tất cả quan hệ của Lai Sinh với đám người Loan Loan. Bởi vậy cũng có thể thấy, tất cả những chuyện Triệu Nhị nói với hai người Loan Loan mấy ngày trước cũng không phải sự thật.
Cong cong vẹo vẹo trong đó, những người ngoài như bọn họ nhất thời cũng khó mà nói rõ, có điều họ vẫn là dặn dò hai người Bách Thủ: “Chuyện này cứ bỏ đi thôi, Âu Dương gia thế lực lớn. Nếu bọn họ thật tâm không muốn các huynh gặp Lai Sinh, thì cho dù các huynh có dùng tất cả vốn liếng cũng không có cách nào.”
Trong lòng hai người mặc dù hiểu điều đó, thế nhưng khi nghe người khác nói rõ ràng như thế, hai người cũng vẫn cảm thấy sự thất vọng không nói thành lời.
Trở lại Dương gia thôn, Bách Thủ đến nhà Nguyên Bảo báo một tiếng, Loan Loan ôm con rúc vào phòng. Giữa ban ngày, nàng châm hai ngọn đèn, nhưng vẫn cảm giác được căn phòng này thật tối tăm!
Khổ sở là một chuyện, cuộc sống cả nhà bọn họ cũng vẫn phải tiếp tục.
Qua hai ba ngày, trong thôn đã có người bắt đầu thu hoạch vụ thu. Ruộng nhà bọn họ cũng có thể thu hoạch được rồi.
Sáng sớm ngày tiếp theo, thừa dịp mặt trời còn chưa lên, Bách Thủ cầm lấy d.a.o ra đồng thật sớm, đứa nhỏ còn đang ngủ say, Loan Loan thức dậy nấu cháo, làm bánh. Sau đó gói mấy cái bánh lại, đem theo ấm nước ra ruộng, đưa đồ cho Bách Thủ xong thì nàng vội vã trở về.
Vừa tới nhà một lát, đã nghe thấy tiếng con khóc trong phòng.
Lúc này nàng lại bận rộn cho con b.ú sữa, mặc quần áo, chuẩn bị tốt cho con xong. Nàng mang cái ghế Bách Thủ đặc biệt làm cho con cột ở cửa phòng bếp, rồi đặt con vào trong ghế, lấy đồ chơi cho thằng bé chơi, bản thân lúc này mới bắt đầu nhóm lửa nấu cám lợn, thuận tiện ăn bữa sáng luôn.
Đợi khi cho lợn ăn xong, canh gần đến giờ thì nàng ôm con ra ruộng tìm Bách Thủ. Trên đường gặp phải mấy người ra ruộng làm việc, thỉnh thoảng có người cũng dừng lại trêu chọc đứa nhỏ, mọi người trêu đùa thằng bé xong nàng lại ôm con đi, tìm được Bách Thủ, Loan Loan đưa con cho Bách Thủ giữ, còn bản thân mình bắt đầu xuống ruộng làm việc
Bách Thủ cầm ấm nước ôm con về nhà. Chờ hắn cơm nước xong, chân không ngừng nghỉ lại phải ra ruộng đổi phiên với Loan Loan. Nếu trời không quá nắng, hai người sẽ tìm một cái cây, buộc ghế ngồi của đứa bé dưới tàng cây, còn hai người thì vừa làm ruộng vừa trông chừng con.
Đợi đến ngày trời nắng gắt, Loan Loan sẽ ôm con về nhà, thuận tiện làm cơm trưa, nếu trời không râm mát thì mọi người ăn cơm trưa xong cũng sẽ tránh lúc nắng gay gắt rồi mới xuống ruộng.
Lúc Bách Thủ nghỉ ngơi, Loan Loan dỗ con ngủ, rồi nàng mới bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.