Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 267: Tới thăm Lai Sinh
Cập nhật lúc: 2024-10-16 20:01:34
Lượt xem: 55
Buổi nói chuyện với Lý Nhị khiến Loan Loan oán giận không dứt, nhưng nghĩ lại thì cho dù Âu Dương gia cố ý bảo bọn họ khuyên giải Lai Sinh, cũng phải là Đại lão gia phái người đi chứ sao lại là người khác, Lai Sinh tại sao không ăn cơm, rõ ràng là Âu Dương gia đòi hỏi quy củ quá nhiều.
Huống chi, ngày đó Lai Sinh bị Âu Dương gia kiên quyết mang đi, cả đồ đạc cũng không cần, có thể thấy được đối phương cũng không muốn Lai Sinh còn liên quan gì đến bọn họ. Lời nói của Triệu Nhị bỗng khiến nàng cảm thấy nghi ngờ.
Loan Loan nhìn hắn một cái, nói: “Để Lai Sinh về, không biết là ý của Âu Dương Đại lão gia hay là. . . . . . ?”
“Đây tất nhiên có ý của Lão thái gia, Đại lão gia nóng lòng thương con, mong con hơn người, Lão thái gia sợ Đại Lão gia không nghe theo, nên quyết định để cho thiếu gia về ở tạm trước.”
“Nếu Lão thái gia đã quyết định, các ngươi có thể đưa đệ ấy về thẳng nhà là được, vì sao còn muốn chúng ta trực tiếp đến thăm?” Loan Loan đã khôi phục bình tĩnh.
“Nguyên nhân này không nói ra chắc hẳn hai vị cũng hiểu, các ngươi cùng Lai Sinh thiếu gia sống chung đã lâu, đương nhiên hiểu rõ cậu ấy, đến lúc đó chỉ cần nói đầu óc cậu ấy không linh hoạt, là người ngốc, cần phải có người kiên nhẫn khuyên bảo là đủ. Vì suy nghĩ cho tương lai, chắc hẳn Đại lão gia cũng không thể nói gì hơn.”
Ánh mắt Loan Loan sáng tỏ nhìn Lý Nhị, trong lòng càng lạnh lẽo, người Âu Dương gia thật sự coi bọn họ là đám nông dân vô tri ngốc nghếch hay sao?
Thản nhiên nói: “Tiểu ca nói đùa rồi, chúng ta chẳng qua là nông dân làm ruộng, nào có biết đạo lý lớn lao gì, vả lại, khi ông ngoại Lai Sinh thiếu gia còn sống đã nhờ vả, chỉ cần bản thân cậu ấy đồng ý là có thể về bất cứ lúc nào. Còn cái khác chúng ta chắc là giúp không được rồi.” Nói xong ôm lấy đứa con trong n.g.ự.c Bách Thủ, cùng Bách Thủ đi về phía cổng chợ để về nhà.
Triệu Nhị ngẩn người.
Vừa rồi Loan Loan còn mang vẻ mặt lo lắng, sao trong nháy mắt lại trở nên lạnh lùng như thế ?
Nhưng mà nhiệm vụ quan trọng hơn, nên hắn lập tức đuổi theo.
“Chẳng lẽ hai vị không lo cho Lai Sinh thiếu gia?”
Loan Loan dừng chân, xoay người lại nhìn hắn, vẻ mặt thản nhiên nói: “Lo lắng à? Âu Dương Đại lão gia là cha cậu ấy, chẳng lẽ còn có thể hại cậu ấy sao.”
Sau đó lại cũng không thèm để ý đến Lý Nhị nữa mà cùng Bách Thủ đi một mạch ra khỏi chợ.
Một phủ đệ lớn như Âu Dương gia làm sao có thể đống ý gửi gắm hi vọng lên người một kẻ ngốc. Cho dù Âu Dương lão gia có chịu, thì Âu Dương lão thái Gia cũng sẽ không chịu, bằng không thì ông ta cũng sẽ không nói ra câu ai có con trai thì mới có thể thừa kế vị trí gia chủ. Lý Nhị này nói gần nói xa chỉ có một ý là bảo bọn họ đến Âu Dương gia vạch trần sự si ngốc của Lai Sinh. Âu Dương Lão Gia muốn Lai Sinh ở bên ngoài nghe lời thì không có vấn đề gì quá lớn, chỉ cần ít xuất hiện trước mặt Âu Dương lão thái Gia là được. Còn việc vấn an bình thường thì hẳn là không có vấn đề gì với Lai Sinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-267-toi-tham-lai-sinh.html.]
Cho dù Âu Dương lão thái gia có điều hoài nghi, Âu Dương lão gia cũng có thể tìm lý do qua loa, dù sao Âu Dương đại lão gia đã dựa theo ý của Lão thái gia mà tìm lại con mình, còn lại chỉ cần chờ lão gia tử này tắt thở là xong. Nếu bọn họ đến đó, thì lại thành ra tố cáo với mọi người Âu Dương gia rằng Lai Sinh là một kẻ ngốc, việc này đối với Lai Sinh chỉ có hại mà không có lợi.
Xem ra lòng dạ của những người khác trong Âu Dương gia cũng rất ác độc.
Nhưng một mặt khác, mặc dù biết rõ những lời Lý Nhị nói Lai Sinh đang phải chịu khổ kia có phần bịa đặt phóng đại, nhưng trong lòng Loan Loan và Bách Thủ vẫn không kìm được mà lo lắng. Âm mưu quỷ kế đều đã dùng đến bọn họ ở đây, thì có thể tưởng tượng được cuộc sống của Lai Sinh trong Âu Dương phủ nhất định không tốt đẹp gì.
Buổi tối ăn cơm xong, hai người đi đến nhà trưởng thôn kể lại cho ông nghe chuyện xảy ra, sau đó thương lượng với Dương Nghĩa Trí: “Thôn trưởng, tuy cháu là nông dân nhưng không thể làm những chuyện che mờ lương tri như vậy! Dù nói thế nào Lai Sinh cũng đã sống ở Dương gia thôn nhiều năm, không thể để cho người ta hại đệ ấy.”
Dương Nghĩa trí nhíu chặt mày, trước đây ông đã đoán được chuyện Lai Sinh rất phiền phức, nhưng không nghĩ lại đến mức như vậy.
“Đúng vậy, Lai Sinh coi như là một phần tử của Dương gia thôn. Chuyện Âu Dương gia chúng ta là không xen vào được, nhưng cũng không thể để cho những người đó dùng quỷ kế trong thôn, sau này chúng ta phải thật chú ý những người lạ mặt trong và ngoài thôn.”
Cha Thạch Đầu và Bách Thủ đều gật đầu.
Bọn họ sẽ không hại Lai Sinh, chỉ sợ đối phương dùng bạc tìm những người khác trong thôn mà thôi.
Bà nội Thạch Đầu ngồi một bên thở dài thật sâu: “Đứa bé đáng thương này, không có ông, thật vất vả cha ruột mới tới nhận, thế mà lại bị lợi dụng.”
Sau đó, Dương Nghĩa Trí gọi mấy người ngay thẳng trung thực và kín miệng lưu ý nhiều hơn xem có người lạ nào tiếp cận thôn hay không.
Không ngờ đúng là đã để họ phát hiện ra sự khác thường. Thỉnh thoảng có người lảng vảng ở gần đó, còn có người lôi kéo người ở Dương gia thôn khi họ đi chợ để nói chuyện. Sau đó thôn trưởng nghiêm nghị thông báo cho tất cả mọi người, gần đây có một số người không rõ thân phận muốn đánh chủ ý lên người Dương gia thôn, mọi người không nên tin bất kỳ điều gì bọn họ nói, bọn họ có thể sẽ dùng lợi để dụ dỗ mọi người, nhưng sau đó người gặp tai họa chính là bản thân chúng ta…
Mọi người không ngốc, đương nhiên cũng nghe ra chút dấu vết từ đó, sau đó không biết là ai nói rằng biết là người của Âu Dương gia, còn nói Lai Sinh ở Âu Dương gia bị ngược đãi, bởi vì mâu thuẫn, đấu tranh trong nội bộ Âu Dương gia mà bọn họ không tiếc dùng bất kỳ thủ đoạn nào để đạt được mục đích của mình.
Lai Sinh chính là vật hy sinh thứ nhất trong cuộc đấu tranh của bọn họ. Còn có người nói mấy ngày trước đây đã có người tìm đến nhà Loan Loan, cũng không biết đối phương có điều kiện gì mà đe dọa và uy h.i.ế.p cả nhà Loan Loan.
Sau đó có người lặng lẽ tìm Loan Loan rồi hỏi nàng: “. . . . . . Thật sự đáng sợ như vậy à?”
Loan Loan cúi đầu trầm mặc.
“Những người này đúng là không có vương pháp, thấy chúng ta là dân thường nhỏ bé, sao lại dùng thủ đoạn uy h.i.ế.p bẩn thỉu như vậy chứ.”