Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 262
Cập nhật lúc: 2024-10-15 16:22:09
Lượt xem: 59
Có người uyển chuyển một chút, đầu tiên là hỏi ở chợ trước kia có một phụ nhân trẻ tuổi bán bánh nướng ăn rất ngon, sau đó lại hỏi nhà bọn họ có phải có một kẻ ngốc giúp đỡ hay không? Cũng có người trực tiếp hỏi Loan Loan, Bách Thủ, và cả Lai Sinh, mặc dù nhìn thì như hỏi thăm cả nhà bọn họ, nhưng Bách Thủ vẫn để ý thấy những người này thật ra là muốn hỏi về Lai Sinh mà thôi.
Trước đó vài ngày có người ngó dáo dác ngoài thôn, hiện tại lại bắt đầu thông qua người trong thôn hỏi thăm tin tức nhà bọn họ. Bách Thủ cùng Loan Loan vẫn cho là do Âu Dương Chất gây nên, nhưng nghĩ kỹ lại thì Âu Dương Chất đã biết rõ tình hình Lai Sinh, lúc này tội gì lại phái người đi hỏi thăm nữa.
Âu Dương lão thái gia cũng không chỉ có một đứa con trai là Âu Dương lão gia. Hai người chợt cảm thấy chuyện này phức tạp hơn nhiều so với những gì họ tưởng tượng.
Âu Dương Chất tùy thời có thể trở lại, hai người tìm thôn trưởng nói cho ông nghe chuyện xảy ra, Dương Nghĩa Trí cũng cảm thấy to đầu, nhưng mấy người còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp thì Âu Dương Chất đã tìm tới cửa.
Lần này ông ta không phải đi một mình mà dẫn theo người ngồi xe ngựa đến, lại đầy xe đồ đạc, dóng trống khua chiêng vào Dương gia thôn.
Vừa đến ngoài cửa nhà Loan Loan, Âu Dương Chất liền cười cười ha ha chỉ huy hạ nhân, không thèm hỏi Loan Loan cùng Bách Thủ, mà đã mang toàn bộ đồ đạc trên xe vào bên trong nhà.
Tơ lụa vải vóc, quần áo tinh xảo, bánh ngọt đầy đủ sắc hương. . . . . .
Khiến cho người ta hâm mộ, thèm thuồng không dứt.
Mọi người vây ngoài cửa liên tục phát ra tiếng thán phục.
Âu Dương Chất tới trước mặt Lai Sinh đưa ra một bộ quần áo dài, giũ mở ra, chất liệu tơ lụa thượng hạng mềm mại, ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua quần áo liền trượt xuống từ đầu ngón tay, xúc cảm tinh tế tuyệt vời tột cùng. Màu sắc quần áo cũng hết sức tươi đẹp rạng rỡ, ống tay và mép áo đều được thêu tinh xảo.
Không nói Lai Sinh vốn thích trường bào, mà ngay cả Loan Loan nhìn cũng âm thầm sợ hãi thán phục.
Lai Sinh cầm bộ quần áo trái xem phải nhìn, vui mừng vô cùng, dưới sự giật dây của Âu Dương Chất, hắn cầm lấy bộ quần áo nhanh như chớp chạy vào trong nhà.
Âu Dương Chất còn cho người mang giày đã chuẩn bị xong từ trước đi vào, nhìn bề mặt đôi giày kia cũng biết không phải là giày của người bình thường, chẳng những kỹ thuật tốt, trên mặt còn tỉ mỉ thêu hoa văn hình trúc, loại hoa văn này phù hợp cho nam tử mang nhất.
Nhân kháo y trang, phật kháo kim trang (*). Lai Sinh vốn dáng vẻ không tệ, lúc này đổi một thân trang phục từ đầu đến chân, cả người lập tức trở nên khác hẳn. Hắn đứng trong hành lang, hơi nâng cằm, ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt trầm lặng, lại có một loại hơi thở hiên ngang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-262.html.]
(*)Nhân kháo y trang, phật kháo kim trang : tương đương câu « người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân »
Mọi người nhìn đến ngây người, bao gồm cả Loan Loan cùng Bách Thủ.
Trên mặt Âu Dương Chất hiện lên sự kinh ngạc, sau đó cất tiếng cười như được phát ra từ nội tâm.
Có điều sau một khắc, Lai Sinh lập tức lộ nguyên hình, hắn cao hứng chạy như bay đến trước mặt Loan Loan và Bách Thủ, giống như đứa bé tự đắc hỏi: “Có đẹp không? Có đẹp không?”
Không đợi hai người nói chuyện, Âu Dương Chất bên cạnh đã tiếp lời, vừa gật đầu vừa tán thưởng: “Lai Sinh thiếu gia mặc quần áo này rất đẹp. Nếu người thích, trong phủ còn có rất nhiều quần áo đẹp hơn thế này nữa, sau khi Lai Sinh thiếu gia trở về với lão, thì thiếu gia thích bộ nào cứ mặc bộ đó!”
Vừa nghe lời này, Lai Sinh quả nhiên động tâm, kể từ khi Lai Sinh cùng ở chung với hai người Loan Loan, Loan Loan cố ý bảo hắn ít mặc trường bào lại. Một là vì ở nông thôn, mặc trường bào không tiện, hai là Lai Sinh đầu óc không linh hoạt, nhưng hắn cứ thích mặc trường bào, học những lão tiên sinh ở chợ kia, một bộ dáng nho sinh rung đùi đắc ý, chọc cho không ít người chê cười.
Lai Sinh dù cao hứng thì cao hứng, nhưng hắn cũng không quên mất lời Loan Loan và Bách Thủ nói trước đó vài ngày, lập tức bĩu môi nói: “Nhưng ta muốn ở cùng với ca và chị dâu.”
Âu Dương Chất khẽ mỉm cười, đáp: “Chỉ cần Lai Sinh thiếu gia thích, ở cùng ai cũng được, nhưng mà, Lai Sinh thiếu gia trước tiên cũng phải trở về nhìn một chút, lão gia còn sắp xếp một cái sân riêng cho người, người có thể chọn một căn phòng xinh đẹp cho bản thân, còn có thể chọn một căn phòng xinh đẹp giúp ca và chị dâu người, sắp xếp tốt cho bọn họ cho đến khi người hài lòng. Sau đó chúng ta lại đến đón ca và chị dâu của người, như vậy mới có thể khiến cho bọn họ càng thoải mái nha!”
Lai Sinh nghiêng đầu.
Sắc mặt Bách Thủ và Loan Loan thì rất khó coi, đây rõ ràng là muốn gạt Lai Sinh về.
Nhưng bọn hắn lấy gì mà ngăn cản? Dựa vào cái gì mà ngăn cản đây?
Âu Dương Chất còn nói rõ ràng cho Loan Loan và Bách Thủ, Âu Dương gia không có con, sau khi Lai Sinh trở về chính là thiếu gia duy nhất, trong phủ chắc chắn sẽ đối xử tốt với hắn. Âu Dương phủ còn có nha hoàn và gã sai vặt, nhất định sẽ hầu hạ Lai Sinh thật tốt, sẽ không thiếu ăn mặc của hắn.
Âu Dương chất gióng trống khua chiêng tới nhà, tặng Lai Sinh đồ, kinh động tất cả mọi người trong thôn, thân phận Lai Sinh lập tức cũng truyền khắp thôn, nhưng ông ta lại chưa đón Lai Sinh đi.
Loan Loan không có tâm tư đi ứng phó với mọi người, nàng gọi Lai Sinh về, giữ Dương Nghĩa Trí lại rồi đóng cổng.