Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 260
Cập nhật lúc: 2024-10-11 23:20:50
Lượt xem: 72
Nhưng chuyện này Bách Thủ và Dương Nghĩa Trí cũng không nói ra ngoài. có người hỏi cũng chỉ là hàm hồ suy đoán.
“. . . . . . Chuyện này có chút phức tạp, trong chốc lát ta cũng không nói rõ với thẩm được, sau này mọi người sẽ biết.”
Loan Loan không nói, bà mối Vương tự nhiên không tiện hỏi nữa.
Nhưng ngày hôm sau, Loan Loan lại nghe thấy có người nói ngoài thôn có người lạ. Lúc ấy Dương Nghĩa Trí đã ở đó, ông cầm tẩu thuốc cau mày, cuối cùng lại nặng nề thở dài rồi đi trở về.
Buổi tối Loan Loan nói chuyện này với Bách Thủ, Bách Thủ cảm thấy rất bất đắc dĩ. Nếu Âu Dương Chất thật muốn làm như vậy, bọn họ có biện pháp gì, báo quan sao? Hình như người ta cũng không có hành động phạm pháp, nha môn cũng lắm cũng chỉ vặn hỏi vài câu nghi vấn thôi, nói không chừng sau khi lộ ra danh hào Âu Dương gia, nha môn còn có thể khuyên ngược lại bọn họ nữa.
Ngày kế, ăn xong cơm trưa, Loan Loan cho con bú, dỗ thằng bé ngủ rồi đặt lên trên giường.
Vì để cho con ngủ ngon vào ban đêm, nên Loan Loan bảo Bách Thủ làm một cái giường cho con nít, hình thức tương đối đơn giản, nhưng khá lớn, đứa bé hai tuổi cũng có thể dùng.
Giường của đứa bé để trong buồng cạnh tường cửa ra vào, Loan Loan ngồi ở hành lang cạnh cửa sổ, con nàng vừa khóc là có thể lập tức nghe được.
Nàng đang may được một nửa bộ quần áo lót nhỏ, trình độ may quần áo của nàng mặc dù không thể so với mẹ Nguyên Bảo, nhưng tốt xấu gì quần áo may xong cũng vừa người. Luyện thêm một chút nữa, nàng tin rằng có thể làm thêm một ít viền hoa, may vá cũng có thể càng đẹp hơn. Nàng đã nghĩ kỹ rồi, chờ tay nghề tốt hơn, con lớn hơn một chút, nàng sẽ may quần áo cho Bách Thủ.
Một mình ngồi trong nhà vừa làm vừa nghĩ, không ngờ mẹ Lan Hoa tới đây, trong tay còn cầm một con gà trống lớn. Thấy nàng đang may quần áo, thì cầm lên nhìn rồi cười nói: “May cũng không tệ!”
Loan Loan bưng ghế ra mời nàng ngồi: “Muội may không đẹp, cố mà dùng thôi.”
“May vá thì kém tinh tế so với thợ cắt may ngoài tiệm, cũng không có viền hoa, nhưng chất vải này của muội không tệ, rất mềm, mà chúng ta ở nông thôn cũng không chú ý nhiều như vậy. Dù sao cũng chỉ mặc ở bên trong, chỉ cần đứa bé mặc thoải mái là được rồi.”
Loan Loan cảm thấy hơi quái lạ, bình thường mẹ Lan Hoa nói chuyện cũng không khách sáo như vậy.
Nàng cười nói: “Đúng vậy, nông dân chúng ta không chú ý như mấy nhà giàu, mà cũng không có tinh lực chuẩn bị nhiều loại hoa văn như vậy, chỉ cần mặc thoải mái là đủ.”
Mẹ Lan Hoa lại nói mấy câu. Sau đó chỉ vào con gà trống trên mặt đất, nói: “Năm nay ta nuôi thêm mấy con gà, hiện tại muội đang cho con bú, nên ăn nhiều một chút, bồi bổ vào mới đủ sữa.”
Trong lòng Loan Loan càng thêm kinh ngạc, vội vàng từ chối nói: “Không cần, không cần, các tẩu giữ lại mà ăn đi. Sáng mai Bách Thủ sẽ đi chợ mua.”
“Muội đừng khách khí, vì ta biết gà nhà các muội nuôi còn nhỏ nên mới bắt mang tới đây, đều cùng một thôn cả, muội cứ nhận đi, sáng mai bảo Bách Thủ g.i.ế.c hầm canh cho muội.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-260.html.]
Ý cười trên mặt Loan Loan không giảm, nhưng vẫn không nhận con gà này, mẹ Lan Hoa thì cứ bắt nàng nhận, nói mọi người đều cùng quê, có việc mở miệng thì mọi người cùng nhau giúp đỡ, nói một tràng dài, chính là phải bắt Loan Loan nhận lấy con gà này.
Nhưng hành vi hôm nay của nàng thật đúng là kỳ quái, Loan Loan nghĩ nghĩ rồi uyển chuyển hỏi nàng có phải có chuyện gì hay không, có chuyện gì cứ việc nói ra.
Mẹ Lan Hoa xuôi theo thang (*), thật tình nói ra: “. . . . . . Trong nhà người lớn không còn, ta lại chỉ có một đứa con gái là Lan Hoa, nếu không có con trai thì sau này hương khói của Cát gia sẽ bị chặt đứt. . . . . . Cha con bé vẫn đều mong có nhi tử, nhưng cái bụng này của ta lại lại không chịu tranh giành gì cả, nếu nói về thân thể, thì ta lại rất khỏe mạnh, ngày mùa một mình ta cũng có thể gánh vác, ta xách một thùng nước đầy từ dưới chân núi lên cũng không thở gấp. Nhưng không biết vì sao, chuyện con cái này lại có chút khó khăn, dù bồi bổ thế nào cũng không mang thai được. . . . . .” Nói đến đó giọng nói đã có chút nức nở.
(*) ý chỉ có việc nhờ nhưng không dám nói thẳng, Loan Loan nói thế là đã cho nàng một cái thang để leo xuống.
Loan Loan lặng lẽ than thở, nàng nên đoán được mới đúng, còn có chuyện gì có thể làm cho mẹ Lan Hoa hào phóng như thế đây?
Chỉ đành phải an ủi nàng: “Chính là bởi vì như thế, muội mới không thể nhận con gà này của tẩu, nếu tẩu không bồi bổ cho tốt, nhỡ đâu ngày nào đó mang bầu thì sao, hơn nữa, Lan Hoa còn nhỏ lại còn đang lớn, con bé cũng cần được ăn ngon một chút.”
“Một đứa con gái như Lan Hoa không sao cả, với lại trong nhà cũng không thiệt thòi con bé.” Mẹ Lan Hoa nắm chặt khăn lau lau khóe mắt ướt át, tiếp tục nói: “Cả đời một nữ nhân như ta, nếu ngay cả con trai cũng sinh không được, sẽ bị mẹ chồng mắng, người khác chê cười, còn có thể bị chồng ghét bỏ. Mặc dù cha mẹ Cát Sơn không còn, nhưng Cát Sơn sĩ diện, lại trông mong con trai nhiều năm như vậy . . . . .” Sau đó nói với Loan Loan, nửa năm qua, thấy trong thôn có thêm nhiều bé trai, trong lòng Cát Sơn càng khó chịu, ở nhà tính tình cũng càng ngày càng tệ. Có đôi khi Lan Hoa còn bị dọa sợ đến phát khóc.
Nữ nhân thời này, không có con nối dòng, hoặc không thể kéo dài hương khói, nam nhân có thể dựa vào chuyện này mà bỏ vợ rồi cưới vợ bé.
Loan Loan không khỏi nghĩ đến nếu cái cái thai này của nàng sinh ra là con gái, Bách Thủ có vui vẻ như thế hay không? Nhưng đảo mắt lại cảm thấy mình nghĩ lung tung, cho dù là con gái thì nhất định Bách Thủ cũng sẽ không giống Cát Sơn.
“. . . . . . Muội là một người may mắn, kể từ khi gả cho Bách Thủ, nhà các muội sống càng ngày càng tốt, thai đầu đã được một đứa con trai rồi, nên ta muốn xin bí quyết của muội. . . . . .”
Mẹ Lan Hoa có khi quả thật thích nói này nói kia, nhưng nghĩ lại trong đó quả thực không thể thiếu nguyên nhân này.
Mà nàng cũng không phải là không thể sinh con, có điều bản thân Loan Loan thật sự không có bí phương sinh con trai gì cả, Loan Loan suy nghĩ một chút xong vẫn hỏi nàng: “Tẩu đã khám đại phu chưa?”
“Có, ta đã tìm đại phu tốt nhất ở trấn trên xem rồi, nhưng uống thuốc cũng không hiệu quả.”
Vậy không phải là vấn sinh được hay không.
Nghĩ đến hiện đại rất nhiều cặp vợ chồng kết hôn nhiều năm, vẫn luôn muốn có con nhưng thật vất vả mới có được, loại tình huống này có phần liên quan đến vị trí tử cung của người vợ.
Người nữ có tử cung ngả trước dễ mang thai nhất, tử cung ngả sau thường thường không dễ dàng, có khi còn cần chú ý tư thế.
Nghĩ tới đây, Loan Loan bèn nói cho nàng nghe suy đoán của mình, mẹ Lan Hoa rất kinh ngạc, cho dù nàng đã làm mẹ nhưng nghe được mặt cũng hơi đỏ lên, nói quanh co: “Biện pháp này hữu dụng sao?”