Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 248

Cập nhật lúc: 2024-10-06 18:52:44
Lượt xem: 80

Loan Loan rất ngạc nhiên, thời tiết khốc liệt cũng không thể ảnh hưởng đến mấy cây đại thụ tồn tại mấy thập niên như vậy. Nếu nói bị sâu bệnh thì nàng lại càng thấy khó hiểu, là loại sâu như thế nào mà lại có thể phá c.h.ế.t mấy cái cây lớn như vậy?

Lúc nàng đến gần nhìn thì thấy tổng cộng có sáu cây đại thụ, ít nhất đã có bốn cây khô héo, thế mà lại thực sự bị c.h.ế.t khô! Hai cây khác cũng có biểu hiện bị khô héo, có điều nhìn thì có vẻ chưa c.h.ế.t hẳn, cũng không biết có thể sống hay không. Điều này không khỏi khiến cho người ta kinh ngạc!

“A, quả nhiên mấy cái cây này c.h.ế.t thật? Mấy cây đại thụ lớn như vậy có thể bán được khá nhiều tiền đấy, thật đáng tiếc!”

“Đúng vậy a, nhưng mà cũng không còn cách nào khác.” Bà nội Thạch Đầu có chút tiếc nuối, đau lòng nói.

“Đại nương, cây này chắc cũng đã sống được mấy chục năm rồi, hẳn là thôn trưởng trồng khi còn bé đúng không ạ? Nhìn như vậy không hiểu được tại sao lại c.h.ế.t a?” Loan Loan hiếu kỳ nói.

“Đúng vậy! Có mấy cây là do ông ấy tự tay trồng khi còn bé đấy!” Bà nội Thạch Đầu vừa nói vừa làm việc, nhưng trong giọng nói cũng không có sự tiếc nuối và đau lòng như bà đã thể hiện, ngược lại có mấy phần may mắn.

Trong đầu Loan Loan đã xoay chuyển vài vòng, nếu như không phải đêm đó nhìn thấy người nhà họ Dương buộc chỉ đỏ trong sân, đốt giấy tiền vàng bạc, thì chắc nàng đã thực sự cho rằng mấy cái cây này bị c.h.ế.t khô, nhưng hiện tại nàng lại hơi khó xác định.

Quả thực từ sau chuyện này, Dương Trí Nghĩa dần dần khỏe hơn, bây giờ cái cây này lại c.h.ế.t như vậy, chẳng lẽ đây là kết quả của chuyện lễ “Cầu thọ” đêm đó Dương Khai Thạch làm?

Trên đời không hề thiếu những chuyện lạ, cũng khiến con người nghiên cứu không ra!

Những gì mình từng trải cũng chính là chuyện lạ không thể nào giải thích, có lẽ biện pháp của Dương Khai Thạch thực sự có hiệu quả. Có thể nhìn thấy một nhà Thạch Đầu vui vẻ, có thể tiếp tục thấy Dương Trí Nghĩa đi tới đi lui ở trong thôn, thỉnh thoảng chỉ điểm mọi người các vấn đề về trồng trọt, thỉnh thoảng lại tận tình khuyên nhủ người nào đó, những lúc đó trong lòng nàng cũng cảm thấy vui sướng và may mắn.

Không cần biết dùng biện pháp gì, chỉ cần người mình quan tâm bình an là tốt rồi!

Bản thân mình tới nơi này, người nàng quan tâm nhất chính là Bách Thủ, Bách Thủ yêu thương nàng còn nhiều hơn cả cha mẹ nàng ở kiếp trước. Việc khó khăn nhất của cả đời nữ nhân chính là gặp được người thương yêu mình, đối tốt với mình, hơn nữa mình cũng thích hắn. Hai người có thể xây dựng một mái nhà và sinh con dưỡng cái, đó coi như là chuyện hoàn mỹ nhất của cả đời người rồi!

Đã như vậy, nàng còn sợ cái gì chứ? Thời đại này ai cũng sinh con như vậy, nàng là người hiện đại, là người đã từng c.h.ế.t một lần thì còn sợ gì?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-248.html.]

Nghĩ đến đây, buồn bực trong lòng Loan Loan lập tức tan thành mây khói!

Cuộc sống từng ngày từng ngày trôi qua, mấy ngày liền ăn thịt rừng Bách Thủ săn được khiến Loan Loan phát ngán, vì thế thú rừng buổi sáng Bách Thủ săn được đành để đến chiều mang ra chợ đổi bạc. Lai Sinh mấy hôm không được đi chợ nên cứ la hét đòi đi, hôm nay lại không phải cắt rau cho lợn nên Loan Loan cũng đồng ý.

Sau khi trở về Bách Thủ nói họ lại gặp ông lão kia ở chợ.

Ông lão kia họ Âu Dương, gọi là Âu Dương Chất, nhà ở huyện thành, có người thân trên trấn cho nên cũng xem như đến chơi. Lần này Âu Dương Chất biểu hiện càng nhiệt tình đến khó hiểu, không chỉ mua đủ thứ đồ cho Lai Sinh, lại còn nói đến chuyện ông rời đi hồi năm ngoái với Bách Thủ.

“….Bời vì năm trước trong nhà có chuyện nên đến lúc này mới có thời gian rảnh ra đây, vốn định nói một tiếng với các cháu nhưng gấp quá, mà mấy ngày đến chợ chờ cũng không thấy các cháu…..”

Ba người tìm một quán nhỏ ngồi xuống, Âu Dương Chất và Bách Thủ đều không muốn ăn gì, chỉ có Lai Sinh là muốn ăn. Sau đó Âu Dương Chất nói đến chuyện trong nhà với Bách Thủ.

“…..Đứa cháu trai của ta cũng đáng yêu như Lai Sinh, thằng bé rất trắng trẻo, đáng tiếc còn nhỏ như vậy mà đã đi…. Có đôi khi nhìn thấy nhà người ta rất vui vẻ, con cháu đầy nhà, họ có thể quấn quýt với cháu trai mà mình yêu thương thì trong lòng ta lại hụt hẫng …..Cũng là ta có duyên với Lai Sinh, vừa trông thấy thằng bé khiến ta nhớ đến đứa cháu trai của ta, nếu như năm đó nó không mất vì bệnh, có lẽ hiện tại nó cũng lớn bằng Lai Sinh rồi….”

Sau đó còn nói đến Lai Sinh.

“…… Khó có thể gặp được người tốt như các cháu, cho thằng bé cái ăn cái mặc, tuy thỉnh thoảng Lai Sinh giống như một đứa trẻ, nhưng ta thấy có đôi khi thằng bé còn hiểu chuyện hơn cả người lớn…. Ta thật sự muốn làm quen với thằng bé, các cháu yên tâm, ta nhất định đối xử với nó giống như cháu trai mình, nếu như các cháu không ngại thì ta muốn dẫn nó về nhà ta chơi mấy hôm, còn nếu các cháu không yên tâm cũng có thể đi theo xem một chút, nhà ta có thêm hai người cũng không sao ……”

Yêu cầu cuối cùng này vô cùng đột ngột và kỳ lạ.

Trước đây, vào lúc ông nội Lai Sinh mất đã phó thác Lai Sinh cho thôn trưởng, người trong thôn cũng rất tốt với hắn. Bắt đầu từ cái ngày Lai Sinh bước vào nhà bọn họ, bọn họ đã xem Lai Sinh như người một nhà, nên nếu một ngày nào đó Lai Sinh không ở nhà, hắn và Loan Loan đều cảm thấy không quen.

Bách Thủ uyển chuyển cảm tạ Âu Dương Chất đã yêu thích Lai Sinh, cũng từ khéo léo từ chối đề nghị của ông ấy.

Âu Dương Chất dường như đã dự đoán được từ trước, nên chỉ cười nói yêu cầu của mình hơi đường đột.

Hai người đều cảm thấy chuyện này quá mức kỳ lạ, nhưng bất kể chuyện này thật hay giả, cho dù lời Âu Dương Chất hoàn toàn là thật, thì Loan Loan và Bách Thủ cũng không thể tùy tiện để Lai Sinh đi như vậy.

Loading...