Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 247: Chuyện tốt?

Cập nhật lúc: 2024-10-06 12:28:05
Lượt xem: 70

Loan Loan mở to mắt nhìn Tạ Dật, làm sao cũng không thể tin được còn có ông chủ hào phóng đến thế, không cần nhân viên mở miệng đã chủ động tăng tiền lương.

Sau đó Loan Loan lập tức rõ ràng. Tiền công nhận thầu hợp đồng này quả thật tăng lên, từ hai lượng bạc một con lợn lúc đầu tăng lên thành ba lượng bạc một con lợn, tiền công mấy công nhân làm thuê đương nhiên do Loan Loan phát. Loan Loan có thể kê ra những gia vị cần thiết để quán rượu Phúc Sinh đi mua, không cần nàng phải tốn đồng bạc nào, nhưng khế ước này ký lại năm năm.

Tạ Dật biết rằng thịt khô sẽ luôn được mọi người ưa thích, vì đề phòng Loan Loan bị người khác kéo đi, cho nên hắn mới muốn ký lại khế ước năm năm, hắn cũng sợ Loan Loan không đồng ý, nên đã nâng tiền công lên thành ba lượng.

“Quán rượu Phúc Sinh” dễ nói chuyện, Tạ Dật – thiếu đông gia này cũng có vẻ tốt tính, nhưng mặc kệ tính tình của hắn có tốt thật hay không, thì ít nhất lúc hợp tác cùng nhau hắn vẫn rất khách khí với mình, cho nên Loan Loan căn bản chưa từng nghĩ sẽ muốn hợp tác với quán rượu khác. Ký lại khế ước năm năm cũng không có vấn đề gì, nàng từ hiện đại đến đã xem qua đủ loại hợp đồng, đương nhiên cũng liệt kê tỉ mỉ chi tiết bên trong, như thế mình cũng không chịu thiệt.

Bách Thủ cũng cảm thấy như vậy rất tốt, không chỉ nguồn thu của bọn họ được đảm bảo trong năm năm tới, hơn nữa tạm thời không cần lo lắng sau hai năm nữa quán rượu Phúc Sinh có muốn tiếp tục khế ước hay không, bởi vì khế ước ban đầu chỉ có thời hạn ba năm.

Thương lượng tỉ mỉ các điều khoản của khế ước xong, Tạ Dật cáo từ rời đi, hắn nói trở về sẽ cho người lập lại khế ước rồi sau đó lại đưa tới đây để Loan Loan ký.

Chờ sau khi Tạ Dật đi, có người lập tức đi vào tìm hiểu tin tức. Đây là chuyện tốt, tất nhiên Loan Loan cũng thông báo cho họ biết chi tiết, có điều nàng vẫn giấu kín tiền công nàng nhận thầu. Mọi người nghe thấy khế ước Loan Loan ký với quán rượu Phúc Sinh vốn từ ba năm đổi thành năm năm, thì lập tức không ngừng hâm mộ. Hảo cảm của mọi người đối với nàng lại lên cao một tầng, rối rít chúc mừng tâng bốc.

Bản thân Loan Loan cũng rất vui mừng. Tiền công chủ động nâng lên, cho dù sau này giá đồ trên thị trường có đắt hơn cũng không cần lo lắng. Gia vị dùng để làm thịt khô phần lớn đều do Quán rượu Phúc Sinh mua, nàng chỉ cần tốn chút sức làm tương ngọt là đủ, lúc lên thôn trang làm thịt khô cũng không cần chính bản thân nàng động tay, công việc này quả thật rất tốt. Hơn nữa mỗi lần g.i.ế.c mười mấy con lợn, những thứ như xương, gan giữ lại cũng có thể ăn. Bách Thủ và Lai Sinh đều thích ăn, như thế lại giảm bớt được một số bạc.

Buổi tối, Loan Loan lại luộc một bộ gan lợn phơi khô, rửa nấu xong cắt miếng, ăn vào vừa khô vừa thơm, lại rắc chút ớt trên mặt, mỹ thực hiện đại lại tràn ngập trong miệng.

Ở quê nàng thời hiện đại vẫn hay làm món này, lễ mừng năm mới khi tới thăm người thân, mỗi nhà đều chuẩn bị loại đồ khô như thế này. Sau này dần dần lớn lên, cuộc sống bắt đầu tốt hơn, mọi người cũng không còn thường ăn món này nữa. Nàng vốn không thích ăn gan lợn phơi khô lắm, nhưng mà sau khi đến đây, vì không có để ăn, nên ngược lại cảm thấy khá ngon.

Kể từ sau khi Loan Loan mang thai, đã lâu rồi bọn họ không bán bánh, Bách Thủ cũng ít lên núi săn thú hơn. Thỉnh thoảng săn được thú rừng cũng để cho nàng ăn, mặc dù tiền công nhận thầu làm thịt khô với Tạ gia tăng lên, nhưng một năm cũng chỉ có hai lần, thời gian còn lại các nàng cũng không có nguồn thu nhập gì, sau này Loan Loan liền suy nghĩ bọn họ có nên buôn bán nhỏ gì khác hay không?

Thương lượng một hồi với Bách Thủ, hai người đều không nghĩ ra được ý kiến hay nên chỉ đành thôi, dù sao trước khi sinh con thì nàng cũng không làm việc gì được, để sau này quyết định cũng không muộn.

Thời tiết tốt lên, Loan Loan rảnh là lại chạy loanh quanh, nàng thường đến nhà Mai Tử thăm mấy đứa bé, thuận tiện học một chút kinh nghiệm trông con. Mai Tử cũng không hiểu gì, tất cả đều là mẹ Bảo Sơn dạy. Bà dựa vào kinh nghiệm của mình, đứa trẻ có gì không thoải mái là mẹ Bảo Sơn cũng có thể dự đoán và tìm được cách giải quyết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-247-chuyen-tot.html.]

Có đôi khi nàng lại có chút cảm khái, có một người mẹ chồng rốt cuộc cũng có chỗ tốt.

Nàng nhớ kỹ những gì học được trong lòng, lúc đi loanh quanh trong thôn thỉnh thoảng còn có thể nghe vài người lớn tuổi đề nghị. Bụng lớn rồi nên nàng cũng rất dễ mệt mỏi, vì thế mỗi đến một chỗ nào đó thì trước tiên nàng sẽ tìm chỗ ngồi trước. Sau đó, mấy người có kinh nghiệm khuyên nàng rằng: “Ngươi đừng ngồi nhiều, nên đi nhiều một chút, đến lúc đó sẽ dễ sinh hơn.” Nhiều người khuyên khiến nàng không khỏi bắt đầu có chút bận tâm, thời đại này kỹ thuật chữa bệnh rất lạc hậu, ngộ nhỡ khó sinh thì làm thế nào bây giờ? Hay là xuất huyết nhiều thì sao?

Tâm tình nàng lập tức buồn bực!

Ngày hôm đó, nàng từ nhà Mai Tử đi ra thì cảm thấy trong lồng n.g.ự.c vẫn buồn bực, thấy trời còn sớm nên bèn dạo quanh thôn một vòng. Lúc đi đến ngoài nhà Dương Trí Nghĩa, nàng trông thấy bà nội Thạch Đầu đang quét dọn sân, bà nội Thạch Đầu nhìn thấy Loan Loan thì nhiệt tình gọi nàng vào ngồi chơi.

Thật ra thì nàng chỉ muốn hít thở ít không khí trong lành, bài xuất khí bẩn trong lòng ra ngoài, căn bản không có tâm tư tán gẫu với người khác, nhưng đảo mắt thoáng qua mấy khúc gỗ trong sân thì lập tức thay đổi ý định rồi đi vào sân nhỏ.

Từ sau khi sân hai nhà Dương Trí Nghĩa và Dương Khai Thạch gộp vào thành một thì cả sân thoạt nhìn hết sức rộng rãi.

Trong nhà chỉ có một mình bà nội Thạch Đầu, Dương Trí Nghĩa và Dương Khai Thạch có lẽ đang ở ngoài ruộng, mẹ Thạch Đầu thì chắc cũng đang làm việc, còn Thạch Đầu có thể đã đi chơi đâu đó. Trong nhà được dọn dẹp rất sạch sẽ, bà nội Thạch Đầu vừa quét dọn sân xong, đang định quét dọn đống đầu gỗ mục sau góc tường ở cửa, gỗ tốt có thể để lại sau này dùng, còn hỏng thì làm củi đốt.

Bà bê cái ghế ra ngoài cho Loan Loan ngồi, cũng cười ha ha nói: “Cháu chắc là vừa từ nhà Mai Tử ra? Dạo một vòng rồi ngồi một lát hãy về.”

Loan Loan cười cám ơn, hỏi bà: “Chị dâu Linh Tử có nhà không ạ?”

“Con bé đi làm việc rồi.” Bà nội Thạch Đầu cười nói: “Lúc này trong nhà có việc nên cháu cũng ít đến nhà chúng ta chơi nha.”

“Mọi người đều bận rộn, một mình cháu rảnh rỗi nên không tiện tới quấy rầy!” Loan Loan nói, lại đảo mắt nhìn sân, mấy cây đại thụ trong sân không biết là đã bị chặt từ lúc nào, tất cả đều biến thành mấy khúc gỗ, không còn chừa lại gốc nào, nàng bèn hiếu kỳ hỏi: “Đại nương, mọi người chặt hết mấy cái cây ở trong này rồi à?”

“Đúng vậy, chặt hết rồi, sân nhiều cây quá, đến mùa thu lá cây rụng đầy cả sân, quét rất mệt. Vả lại cũng có vài cây bị c.h.ế.t khô.” Bà nội Thạch Đầu có chút bất đắc dĩ nói.

 

Loading...