Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 242: Xuân về hoa nở
Cập nhật lúc: 2024-10-04 17:51:55
Lượt xem: 87
Mặc dù đã cởi bỏ đống quần áo nặng nề dày cộm, nhưng nàng cũng không thấy thoải mái, ngược lại bình thường làm việc gì cũng cảm thấy nặng nề, nên mỗi ngày nàng đều không làm gì cả. Ăn xong điểm tâm thì ra phía trước sân dạo, nếu có quần áo phải giặt thì giặt quần áo, còn nếu có người thì nàng ra cổng trò chuyện với người ta.
Nếu gặp ngày nắng ráo trời trong, sau khi ăn xong bữa trưa nàng lại ngồi ngoài sân phơi nắng cho đến khi cảm thấy buồn ngủ, sau đó mới vào trong nhà ngủ một lát.
Mỗi lần ngủ trưa nàng cũng phải ngủ ít nhất đủ một canh giờ, còn phần lớn thời gian đều ngủ hai canh giờ. Nhưng vì ngủ trưa nhiều, nên ban đêm nàng lại khó ngủ, sau đó Bách Thủ canh giờ giúp nàng, khi nào nàng ngủ đúng một canh giờ thì hắn sẽ gọi nàng dậy, lúc này vào buổi tối nàng mới dễ ngủ hơn một chút.
Cày bừa vụ xuân là thời điểm mọi người bắt đầu bận rộn ngoài ruộng, cho nên có đôi khi nàng ở cửa ngồi một hồi lâu cũng không gặp được một người nào để nói chuyện cùng, thế là bèn đi ra ngoài đồng, mọi người nhìn thấy nàng thì vừa làm việc vừa lên tiếng chào hỏi nàng.
“Nhị muội a, muội muốn đi đâu thế? Bên này là đến ruộng rồi, đường khó đi lắm.”
Bằng không thì là: “Nhà Bách Thủ à, đi một mình sao? Sao không bảo Bách Thủ cùng ngươi đi? Tiểu tử thối Lai Sinh lại bỏ đi chơi một mình rồi à?”
Mặc dù chỉ là mấy câu đơn giản, nhưng lại làm cho nàng thấy ấm áp, khiến cho nàng cảm thấy mình càng ngày càng thuộc về thế giới này.
Từ từ về sau, chỉ cần Bách Thủ trở về không nhìn thấy Loan Loan, đi ra ngoài không cần hỏi nhiều là mọi người đã trực tiếp nói cho hắn biết Loan Loan có thể đi đâu. Bởi vì trong thôn cũng chỉ có một hai con đường dễ đi.
Trong nhà nàng không thể giúp việc gì, Lai Sinh lại ham chơi, nên đến khi mọi người trong thôn đều làm xong hết mọi việc ngoài đồng thì nhà bọn họ mới vừa xong việc đồng áng. Bách Thủ trồng toàn bộ ngô ở những mảnh ruộng trên núi, sau đó hắn chọn một ngày nhàn rỗi dẫn Lai Sinh đi chợ mua về hai con lợn con.
Mọi người đều nói duyên phận chính là một thứ kỳ quái, lúc muốn tìm lại không tìm ra được, lúc không muốn thì bản thân hắn lại xuất hiện. Hôm đó ở chợ, rốt cuộc Bách Thủ cũng gặp được ông lão đã cho Lai Sinh đồ. Dùng từ ông lão để hình dung cũng không chính xác lắm, nói cho đúng chính là một vị lão tiên sinh.
Ông ấy chừng năm mươi tuổi, mặc một bộ trường sam màu xanh, cử chỉ đoan chính, nói chuyện có lễ, không hèn không yếu, mơ hồ còn hàm chứa chút cao ngạo, vừa nhìn đã thấy là một người có kiến thức chứ không giống mấy người bọn họ. Tướng mạo chênh lệch so với nông dân như họ không chỉ ngàn dặm mà thôi, hơn nữa diện mạo là người có học.
Quan trọng là khi ông ấy nói chuyện, mua đồ cho Lai Sinh, khi đó trong mắt đều lộ ra sự chân thành và thương tiếc. Bách Thủ còn tỉ mỉ quan sát, ông lão kia nói chuyện với Lai Sinh không phải dùng giọng điệu lừa gạt, mà còn hàm chứa chút vẻ bề trên đang dạy dỗ hắn.
Dĩ nhiên, lão giả cũng đã gặp mặt Bách Thủ. Ông ấy nói trong lúc vô tình quen biết Lai Sinh, mặc dù Lai Sinh không đủ trí lực, nhưng lại là một đứa trẻ có tâm địa thuần khiết, không biết tại sao ông ấy rất hợp với Lai Sinh, nên rất thích Lai Sinh, còn khen Lai Sinh là một đứa trẻ ngoan.
Lại biết được Bách Thủ không phải người thân ruột thịt của Lai Sinh, nhưng vẫn chăm sóc hắn tốt như vậy, ông thật sự rất bội phục cách làm người của hai vợ chồng Bách Thủ. Mà trong lần nói chuyện này, Bách Thủ chỉ biết ông lão cũng không phải là người ở trấn nhỏ này, mà nhà ông ấy ở huyện thành, còn cái khác thì không biết. Mỗi khi Bách Thủ cố ý hỏi, ông lão đều cố tình lảng tránh.
Mà trong ngữ khí của ông lão khi nói chuyện với Bách Thủ cũng khiến cho hắn thấy hơi khó hiểu, ngữ khí này không phải là vì bội phục hai người vì đã nuôi nấng Lai Sinh theo như lời ông ấy nói, mà lại mang theo một loại cảm giác kỳ quặc nào đó khiến người ta không thể nói thành lời.
Cùng lúc đó, trong thôn lại xảy ra một chuyện không lớn cũng không nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-242-xuan-ve-hoa-no.html.]
Lý Đại Trí, con trai Lý Khai Minh của Bà mối Vương, còn có Dương Tuấn Kỳ bắt đầu lên trấn trên vào tư thục đọc sách, ba người đều chuẩn bị tham gia kỳ thi Hương mùa thu năm nay.
Lý Đại Trí vốn đã tham gia thi Hương, nhưng không qua được cửa của kỳ thi Viện, vì thế không đậu tú tài. Lần này hắn quyết tâm cho dù thế nào cũng phải thi đậu tú tài, nếu không thi không có mặt mũi nào để đối mặt với hương thân phụ lão, đối mặt với cha mẹ trong nhà.
Thời điểm này, một người chỉ cần biết chữ, cũng có thể làm cho người ta xem trọng hơn, còn nếu như đỗ tú tài, cử nhân thì cái ngày được nổi danh chỉ ở trong tầm tay mà thôi.
Lý Khai Minh và Dương Tuấn Kỳ đều là lần đầu tiên đi thi, gia đình hai người đương nhiên vừa vui mừng lại vừa nở mặt.
Bà mối Vương mỗi ngày đều cười mỉm, nói chuyện với người khác ba câu cũng không xa được việc đọc sách biết chữ. Mà biểu hiện của mẹ Tuấn Kỳ mặc dù không rõ ràng như vậy, nhưng mỗi ngày lại thấy bà đi tới đi lui trong thôn nhiều hơn là biết trong lòng bà rất vui.
Kể từ sau khi ầm ĩ về việc phân nhà với nhà Loan Loan, cha Tuấn Kỳ trước sau vẫn như một, nên làm gì thì làm cái đó, bình thường cũng không nói chuyện nhiều. Mà mẹ Tuấn Kỳ biết mình đuối lý, vì chuyện kia mà bà bị người ta chỉ trỏ sau lưng một thời gian dài, nên bà cũng ít khi đi la cà ở ngoài hơn. Lúc này trong nhà có chuyện tốt, còn được người người hâm mộ, mẹ Tuấn Kỳ bèn lập tức cảm thấy nhà mình cao hơn nhà khác một chút, mặt mày tươi rói, nếu như đến lúc đó Tuấn Kỳ thực sự đỗ tú tài, khẳng định toàn bộ người trong thôn sẽ phải đến nịnh bợ cả nhà bọn họ.
Mọi người đều biết rõ điều này, cho nên lúc bà đi ra ngoài tán gẫu với mọi người, cũng không có ai cố ý giễu cợt bà nữa, mà mọi người đều nghĩ trước tiên phải tạo dựng mối quan hệ tốt với bà.
Tương đối mà nói thì mẹ Đại Trí đã có thể bình tĩnh rất nhiều, khi có người hỏi han, bà cũng chỉ cười nhạt nói: “Chuyện của bọn nhỏ thì bản thân nó biết, nếu thật sự đỗ đạt, chúng ta cũng mừng cho nó, còn nếu không đỗ thì dù sao nó cũng biết chữ, lên chợ tìm việc gì đó để làm cũng được.”
Thế nhưng sau lưng, bà lại âm thầm cầu khấn ông trời phù hộ cho Lý Đại Trí thi đỗ.
Tháng ba xuân về hoa nở, cây cối hoa cỏ đều đ.â.m chồi nảy lộc. Năm nay, những cây ăn quả trên núi của Vương Bảo Sơn cũng phát triển tốt, nụ hoa nhiều hơn năm ngoái, đến lúc kết quả cũng sẽ nhiều hơn năm trước.
Vì thế Vương Bảo Sơn rất vui vẻ, lôi kéo Bách Thủ lên núi nhìn một lượt.
Bây giờ hắn đã có con trai, chuyện cây ăn quả cũng có khởi sắc, một thời gian nữa trái cây chín rồi chở ra ngoài bán cũng được một khoản thu nhập, dù sao cũng phải nói là cuộc sống tốt hơn trước kia rất nhiều.
Mà việc làm ăn của một người khác cũng được Bách Thủ giúp đỡ là Vương Thanh Sơn cũng càng ngày càng tốt, Bách Thủ đã dạy hắn nhiều phương pháp đan sọt, không chỉ đẹp mắt mà còn mới lạ. Chính hắn cũng là người hay tìm tòi, sau lại tìm cách tạo thêm màu sắc, tuy giá thành cao hơn nhiều, nhưng những gia đình giàu có kia thì lại thích mấy món đồ tinh xảo một chút, hiện nay cũng đã có vài khách hàng cố định. Hắn cũng vừa lấy vợ, cuộc sống gia đình vừa có sắc có vị.
Vương Thanh Sơn vẫn nhớ đến ân nhân, nên chỉ cần nghĩ ra được mẫu mới thì chắc chắn sẽ tặng cho nhà Loan Loan hai cái, có mấy lần gặp mẹ Loan Loan đi chợ mua sọt, thì hắn cũng không lấy tiền.
Hiện tại cuộc sống của hai nhà này ở trong thôn đã thay đổi rất lớn trong thời gian ngắn, mọi người đều hâm mộ, vì thế càng thêm nhiệt tình, nịnh nọt Bách Thủ và Loan Loan.
Trong nhà có nuôi lợn con nên mỗi ngày Bách Thủ đều phải lên núi cắt rau cho lợn, có lúc rảnh rỗi còn lên núi săn thú, người trong thôn xa xa thấy hắn thì đều chào hỏi hắn.
Ban đêm hồi tưởng lại cuộc sống trước kia, hắn vẫn còn khẽ thở dài không dứt.