Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 237: Quý nhân, năm mới
Cập nhật lúc: 2024-10-03 18:46:14
Lượt xem: 90
Bạch y công tử khẽ mỉm cười, đưa mắt nhìn về phía sau, một tên tùy tùng lập tức tiến lên đón lấy bao đồ, lúc này hắn mới chậm rãi nói: “Xem trí nhớ của ta này, may mà Dư chưởng quỹ đưa tới đây.”
Dư chưởng quỹ cười ha ha nói: “Đây là việc lão nô phải làm, cũng may Nhị thiếu gia chưa đi xa.” Nói xong lúc này mới phát hiện tình hình xung quanh, kinh ngạc nói: “Ơ, sao nhiều người thế này?”
Ngay sau đó lại thấy Loan Loan và Bách Thủ đối diện, ông lại càng kinh ngạc hơn: “Ôi, Bách Thủ huynh đệ, sao mọi người cũng ở đây thế?”
Bách Thủ chắp tay chào hỏi: “Dư chưởng quỹ.”
Đáy mắt trong trẻo của Loan Loan đã vui vẻ, mỉm cười nói: “Dư chưởng quỹ, thật là khéo! Hôm nay chợ rất náo nhiệt, mà người đi chợ cũng đông, nhưng lại có thể gặp ngài ở trên đường thế này, đúng là hiếm thấy đấy.”
Hiện giờ việc buôn bán của quán rượu quả thật rất tốt, Dư chưởng quỹ cười nói: “Nào có. Hai vị đang trên đường về sao?”
Bạch y công tử và Lương công tử thấy Dư chưởng quỹ thân thiết với mấy người Bách Thủ như vậy thì đều ngơ ngác.
Bạch y công tử biết Dư chưởng quỹ không có họ hàng thân thích gì, mà hắn cũng chưa bao giờ gặp mấy người Bách Thủ, bèn quay đầu nhìn về phía Dư chưởng quỹ.
Dư chưởng quỹ mỉm cười với hai người Loan Loan, sau đó ở nhỏ giọng thì thầm mấy câu bên tai bạch y công tử.
Đôi mắt bạch y công tử sáng ngời, ánh mắt nhìn Loan Loan với vẻ khó mà tin được.
Sau đó Dư chưởng quỹ lại giới thiệu với Bách Thủ và Loan Loan: “Đây là Nhị thiếu Đông gia của quán rượu Phúc Sinh chúng ta.”
Lúc Dư chưởng quỹ xuất hiện, Loan Loan đã cảm giác nam tử này nhất định có quan hệ với quán rượu Phúc Sinh, nhưng không nghĩ tới lại là một thiếu Đông gia. Đã như vậy, người này nhất định biết chuyện hợp tác của nàng với quán rượu, không biết có thể nể mặt chuyện hợp tác này mà hôm nay chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không hay không?
Bạch y công tử đưa mắt nhìn Loan Loan lần nữa, sau đó ôm quyền nói với Bách Thủ: “Thì ra vị này chính là Bách Thủ huynh đệ, tại hạ là Tạ Dật.”
Quán rượu Phúc Sinh có thể mở rộng đến kinh thành, đủ để thấy thế lực của Tạ gia rất lớn. Người như vậy mà xưng hô huynh đệ với mình, có thể thấy đối phương không vì vấn đề thân phận mà coi thường chính mình, nên Bách Thủ cũng chân thành thi lễ: “Nhị thiếu Đông gia.”
Tạ Dật sau khi biết được Bách Thủ và Loan Loan là ai thì rất kích động. Bản lĩnh của Loan Loan hắn đã sớm nghe nói, các loại thịt khô tiêu thụ rất tốt ở kinh thành, cũng chính nhờ loại hàng hóa độc nhất vô nhị này mà danh tiếng của quán rượu Phúc Sinh ở kinh thành lại càng vang xa.
Hắn đã sớm cảm thấy hiếu kỳ với người hợp tác làm ăn này, đến mấy lần rồi chưa được nhìn thấy người thật của Loan Loan, hôm nay trông thấy thì không ngờ lại là một nữ tử trẻ tuổi như vậy, mà những lời nói phong thái của Loan Loan vừa rồi lại càng khiến hắn khâm phục. Còn Bách Thủ, nghe nói tài b.ắ.n cung cũng rất bất phàm, bề ngoài có vẻ trung thực, xem ra cũng là một người có năng lực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-237-quy-nhan-nam-moi.html.]
Lương công tử kia là biểu đệ của Tạ Dật, tên là Lương Nhàn, hàng năm vẫn theo hắn ra ngoài, tuy nhiên thành tựu chỉ thường thường, trong nhà có một thê một thiếp, tính ra thì cũng không phải là nhiều. Nhưng tên Lương Nhàn này trong xương tủy lại là một kẻ háo sắc, mỗi khi ra ngoài đến một chỗ nào đó, hắn nhất định sẽ lui tới mấy chốn trăng hoa, vừa ý cô nương nhà nào thì sẽ tìm mọi cách để có bằng được.
Tạ Dật tuy không thích hắn, nhưng dù sao họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, mọi việc không thể quá gay gắt được. Sở dĩ hắn chưa từng trừng phạt nặng Lương Nhàn là vì Lương Nhàn tuy có tiếng chơi bời bên ngoài, nhưng ở trong vùng này cũng không phải kẻ khi nam bá nữ.
Không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy. Hắn từ đầu tới cuối không nói một lời là bởi vì đã không thể chịu đựng được hành vi của Lương Nhàn. Bây giờ nếu mấy người Loan Loan là người quen, thì việc này không thể mặc kệ cho Lương Nhàn làm bậy được nữa.
Đã có Tạ Dật giúp đỡ, chuyện Lương Nhàn muốn nạp Vương Tiểu Thảo làm thiếp cũng chỉ có thể bỏ đi. Trong lòng Lương Nhàn rất uất ức, việc có nạp Vương Tiểu Thảo làm thiếp được hay không chỉ là thứ yếu, quan trọng là hôm nay Bách Thủ đã khiến cho hắn vô cùng mất mặt. Nhưng thấy thái độ của Tạ Dật đối với bọn Bách Thủ, trong lòng hắn lại cảm thấy lo lắng không ngừng.
Dù sao, Lương Nhàn vẫn không dám cãi lời trước mặt Tạ Dật.
Sau đó, gã sai vặt của Lương Nhàn quả nhiên đã gọi hai nha dịch tới đây. Thật khéo, hai người này đều là người quen của Bách Thủ, một người trong đó Loan Loan đã từng gặp qua, chính là Tạ đại ca kia.
Nếu nha dịch đã đến đây, Lương Nhàn với tư cách là đương sự nên khó tránh khỏi phải giải thích rõ ràng, nói chỉ là một việc hiểu lầm.
Hai nha dịch đang đi trên đường thì bị người gọi đến, lúc mới nhìn thấy Bách Thủ thì không khỏi thấy lo lắng, giờ nghe những gì Lương Nhàn nói, tất nhiên trong lòng họ rất vui mừng, vì thế nói thêm vài câu với Bách Thủ rồi rời đi.
Chờ nha dịch vừa đi, Loan Loan, Bách Thủ nói cám ơn với Tạ Dật, sau đó dẫn đám người Vương Tiểu Thảo rời khỏi chợ.
Có lời nói của Tạ Dật, chắc rằng sau này Lương Nhàn sẽ không gây khó dễ cho Vương Tiểu Thảo nữa.
Lương Nhàn không hiểu vì sao Tạ Dật lại đi giúp đám người Loan Loan như thế, trong lòng hắn tính chờ Tạ Dật đi rồi, bản thân sẽ tìm người đi báo mối thù bị lăng nhục hôm nay. Tuy nhiên, sau khi trở về, Tạ Dật đã nghiêm khắc cảnh cáo hắn, từ nay về sau không được gây bất cứ phiền phức gì cho cả nhà Bách Thủ nữa. Lương Nhàn chỉ đành từ bỏ chút suy tính kia.
Món thịt khô của Loan Loan ở trong các quán rượu của Tạ gia mỗi nơi đều được hoan nghênh vô cùng, bí phương của món thịt xông khói kia Tạ gia đã tìm rất nhiều người mà không ai có thể phối chế ra được. Vả lại, Loan Loan làm việc rất kiên định, một người phụ nữ mà có thể nghĩ đến việc ký khế ước, ký hợp đồng thì có thể thấy là một người có đầu óc. Yêu cầu của nàng cũng rất đơn giản, chính là kế sinh nhai, là tiền bạc, không hề mưu tính nhiều như những thương nhân khác.
Cho nên, Tạ Dật vẫn rất cam tâm tình nguyện giao thiệp với người như vậy.
Còn có một nguyên nhân quan trọng đó là mỗi ngày tiền thu từ thịt khô ở cửa hàng chính của “Quán rượu Phúc Sinh” tại kinh thành đều gấp mấy lần vài chỗ khác, người đến đó đều là quan lại quyền quý có quyền thế, trong đó có cả các Vương gia, công chúa cũng là bình thường.
Quán rượu Phúc Sinh có thể nổi danh khắp kinh thành không ai không biết thì món thịt khô của Loan Loan có công rất lớn. Hiện giờ có rất nhiều người trong nghề đã bắt đầu hỏi thăm cách làm món thịt khô này. Có đôi khi hắn cảm thấy vô cùng may mắn vì công thức món ăn này rất khó điều chế, và cũng may mà bọn họ đã ký khế ước với Loan Loan.
Nghĩ tới đây, Tạ Dật khẽ cau mày, xuất xứ của thịt khô này sớm muộn cũng sẽ bị người khác biết được, đến lúc đó chỉ sợ sẽ có rất nhiều người tìm được Loan Loan, vì quán rượu Phúc Sinh, Tạ Dật chợt cảm thấy phải chăng nên ký một tờ khế ước nữa với Loan Loan.
Loan Loan và Bách Thủ chia tay với ba người Vương Tiểu Thảo ở ngã rẽ trước Vương gia thôn. Sau khi về đến nhà, họ tùy tiện nấu chút đồ ăn cho qua bữa. Buổi chiều Loan Loan bảo Bách Thủ dẫn theo Lai Sinh ra bờ sông, xem có thể xiên được cá không, vì đầu năm ăn cá mới mới gọi là có đầu có đuôi!