Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 236
Cập nhật lúc: 2024-10-03 17:51:07
Lượt xem: 89
Đám đông xung quanh nghe vậy thì hiểu ra ba phần, hóa ra là kẻ cậy nhà có tiền đi cường đoạt dân nữ! Nhiều người không khỏi lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Lương công tử lại nhiều thêm chút khinh bỉ.
Lương công tử lập tức lạnh mặt, nhìn từ đầu đến chân Loan Loan vài lần, nghe giọng nói thì cũng có vài phần khí phách, có điều trên người lại mặc quần áo vải thô, khỏi cần nghĩ cũng biết là phụ nhân ở nông thôn.
Hắn lại nhìn ngũ quan của Loan Loan, tuy kém hơn Vương Tiểu Thảo một chút, nhưng làn da trắng nõn nà không chút phấn son, trong trắng hồng hào, xinh đẹp mê hoặc lòng người như hoa đào tháng ba, đến cả làn da của mỹ nữ xinh đẹp yêu kiều trong phủ hắn cũng không hơn gì nàng. Toàn thân toát ra một loại khí chất khó nói thành lời, nhìn cả người lại có cảm giác xinh đẹp hơn Vương Tiểu Thảo.
Tóc được chải gọn gàng, vấn một búi tóc kiểu dáng kỳ lạ, có chút mới mẻ, nhưng lúc thấy rõ cái bụng nhô lên của Loan Loan thì trong lòng hắn không khỏi buông một tiếng thở dài đáng tiếc.
Loan Loan thu hết biểu tình của hắn vào đáy mắt, trong lòng không khỏi hơi buồn nôn ghê tởm, ánh mắt cũng lạnh đi.
Lương công tử cao ngạo sửa sang áo bào của mình, khinh miệt quét mắt nhìn vẻ mặt như c.h.ế.t của Vương Tiểu Thảo, ngẩng cằm nhìn Loan Loan nói: “Ngươi là người phương nào?” Ngón tay chỉ về phía Vương Tiểu Thảo: “Nói cho ngươi biết, nàng là tiểu thiếp của ta, mấy ngày trước do bị bệnh nên vẫn tĩnh dưỡng ở nhà, hiện người đã khỏe lại, đương nhiên phải theo ta về, có thể bước vào cửa lớn Lương phủ ta, coi như nàng rất may mắn rồi.”
Khóe miệng Loan Loan nhếch lên, cười khẩy nói: “Muội muội của ta gả cho người ta? Ta đây làm tỷ tỷ sao lại không biết chút nào thế? Nàng đã đính hôn với người ta rồi sao? Nghi thức đâu, sính lễ đâu? Ai có thể làm chứng? Lương công tử, mặc dù Lương phủ thế lực lớn, nhưng xin ngài chớ có ức h.i.ế.p đám dân chúng thấp cổ bé họng như chúng ta, giữa ban ngày ban mặt mà cường đoạt dân nữ. Chỗ này của bọn ta nhỏ, nhưng vẫn còn có vương pháp đấy.”
Trong đám người vây xem có không ít người nhận ra Lương công tử, lại nghe Loan Loan nói một hồi, trong lòng mọi người đại khái đã hiểu được. Nông dân có ai không muốn phú quý thịnh vượng, nếu mấy người Loan Loan đã nói chắc chắn như thế, vậy khẳng định là Lương công tử này nhìn trúng người ta, nhưng người ta lại không muốn, hắn ỷ vào mình có tiền, có quan hệ bèn muốn cướp người. Nhất thời vang lên nhiều lời bàn tán.
Lương công tử buồn bực bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, hắn vốn thấy Loan Loan có mấy phần phong thái không giống với loại nông phụ bình thường, nên có mấy phần hảo cảm, vì thế mới giải thích nhiều như vậy, nhưng không ngờ nàng lại là tỷ tỷ của Vương Tiểu Thảo, cách nói chuyện cũng rất khó đối phó, lập tức không kiên nhẫn nói: “Làm thế nào là do ta định đoạt.”
Dứt lời đưa tay muốn đẩy Loan Loan ra, nói thì chậm nhưng sự việc diễn ra rất nhanh. Khi tay hắn vừa chạm đến Loan Loan, thì chỉ nghe Lương công tử hét lên, sau đó nhe răng nhếch miệng nhìn bàn tay lớn đang bẻ cổ tay mình, miệng cũng không nghỉ, hắn mắng to: “Tên hỗn trướng nào thế?.”
Tình huống biến hóa bất ngờ này khiến cho mọi người xung quanh đều ngơ ngẩn.
Chỉ có tên sai vặt của Lương công tử có phản ứng. Hắn thấy chủ tử nhà mình người ta khống chế thì vội vàng xông vào, nhưng còn chưa tới gần đã bị đạp một đạp lăn ra ngoài, kèm theo đó là một tiếng quát lớn vang vọng khắp đường phố: “Nếu ngươi dám bước đến nữa, ta đánh gãy cái chân chó của ngươi đấy.”
Tên sai vặt kia lập tức bị dọa đến nỗi không dám nhúc nhích.
Loan Loan thì thở phào nhẹ nhõm, nhẹ tay vỗ nhẹ nhẹ lên bụng, giống như đang an ủi mình, lại như đang an ủi đứa con trong bụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-236.html.]
Bách Thủ quay đầu nhìn Loan Loan không có chuyện gì, lại quay đầu đen mặt trừng Lương công tử, âm trầm nói: “Ngươi mà dám tổn thương vợ ta, để xem ta xử ngươi như thế nào.”
Lương công tử lúc nào phải chịu loại vũ nhục như thế này? Nên đáy lòng hắn cảm thấy rất tức giận, nhưng bản thân lại không có một chút sức phản kháng nào, mà trong lòng xác thực cũng hơi sợ hãi, bèn đè nén tức giận nói: “Ngươi có biết ta là ai không hả?”
“Ta mặc kệ ngươi là ai, nếu ngươi dám làm tổn thương vợ ta, ta sẽ cho ngươi biết tay.”
Bách Thủ từ nhỏ đã chạy tới chạy lui trên núi, tay chân linh hoạt, lại lao động chân tay nhiều năm, sức rất mạnh. Hơn nữa trước kia hắn thường tranh thủ lúc rảnh rỗi rèn luyện, nên cũng chút bản lĩnh, tuy là không thể bằng võ sư, nhưng đối phó với loại công tử chơi bời lêu lổng này thì vẫn dư sức.
Quả thật hắn không nghĩ nhiều như vậy, cho dù Lương phủ có khó dây vào hơn nữa, hắn cũng không cho phép có người ức h.i.ế.p Loan Loan như vậy.
Mà bạch y nam tử đi cùng Lương công tử vẫn lẳng lặng đứng một bên, đợi đến lúc Bách Thủ xuất hiện, thì hắn khẽ nhíu mày, mà hai tùy tùng phía sau thấy công tử nhà mình không ra hiệu sai sử gì nên cũng thôi ý nghĩ muốn tiến lên giúp đỡ.
Sau khi Lương công tử biết thân phận của Bách Thủ thì rất giận dữ. Bách Thủ đứng ở phía sau khống chế hắn, nên Lương công tử cũng không nhìn thấy rõ Bách Thủ. Hắn vốn còn tưởng là người có thân phận nào thấy chuyện bất bình thì xen vào bênh vực kẻ yếu, giờ xem ra chẳng qua chỉ là một gã nông dân, vì thế trong lòng hắn giờ đâu còn sợ Bách Thủ nữa.
Lương công tử bắt đầu gào lên: “Tên mãng phu này, mau buông ta ra, nếu không thì đừng trách ta.”
Ánh mắt Bách Thủ híp lại mang theo vẻ nguy hiểm, tay dùng lực vặn một cái, Lương công tử chỉ cảm thấy xương cốt như bị vỡ vụn, đau đớn kêu gào như lợn bị chọc tiết, nhưng vẫn cứng miệng, la hét cầu cứu vị bạch y công tử kia: “Nhị biểu ca, bắt tên mãng phu này giúp đệ, huynh mau gọi nha dịch đi!”
Không đợi bạch y công tử phản ứng, tên sai vặt của Lương công tử đã chạy ra ngoài trước tiên.
Loan Loan thầm kêu không tốt, nàng nhích tới gần Bách Thủ lén kéo kéo áo hắn.
Bách Thủ đương nhiên cũng biết chuyện này nếu ầm ĩ quá cũng sẽ bất lợi cho bọn họ, vì thế không thể làm quá, hắn hừ lạnh một tiếng thả Lương công tử ra.
Lương công tử phẫn nộ trợn mắt nhìn Bách Thủ, hôm nay hắn lại ở giữa đường cái, trước nhiều người như vậy bị mất mặt, trong lòng chỉ hận không thể làm thịt Bách Thủ, hắn đi tới bên cạnh bạch y công tử, nghiến răng nghiến lợi gọi một tiếng: “Nhị biểu ca. . . . . .”
Bạch y công tử vừa ưu nhã nhấc tay, Lương công tử bèn ngậm miệng. Bạch y công tử đang định mở miệng thì có một người xông vào từ phía đám đông, hắn thở hồng hộc cầm một bọc đồ đưa tới trước mặt bạch y công tử: “Nhị thiếu gia, ngài bỏ quên bao đồ.”