Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 234

Cập nhật lúc: 2024-10-03 13:01:04
Lượt xem: 86

Bách Thủ lập tức nhếch miệng cười, cũng không nói gì, cẩn thận dìu nàng xuống xe, rồi dắt xe trâu tới chỗ trông giữ xe, bình thường không có ai chịu trách nhiệm việc này, nhưng vì hôm nay quá nhiều người, Huyện thái gia mới có lệnh hằng năm đến ngày này sẽ làm một chỗ để xe riêng ở bên ngoài chợ.

Mà Lai Sinh vẫn ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện xong, thì lại lôi hết mười mấy đồng tiền ở trong n.g.ự.c mình ra, sau khi đếm xong rồi đưa tới trước mặt Loan Loan: “Chị dâu, đệ cũng muốn mua đồ.”

Loan Loan đưa mắt nhìn tiền đồng trong tay hắn, nói: “Đệ muốn mua gì? Đồ ăn trong nhà đều có rồi, thịt cũng mua rồi, đệ còn muốn mua gì nữa?”

“Đệ muốn mua. . . . . .” Lai Sinh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nhưng nhất thời không nghĩ ra được mình muốn mua cái gì, thế là hắn nhanh chân chạy sang một bên, chui vào trong đám người, hắn lắc đầu rồi lại chui ra, sau đó chen vào một đám người khác, trong tay cầm một nắm tiền đồng hết nhìn bên này, rồi xem bên kia, cả buổi cũng không quyết định được rốt cuộc bản thân muốn mua gì.

Loan Loan nhìn mà thở dài, đi tới kéo hắn ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng nói: “Đệ gấp cái gì? Trong chợ còn rất nhiều đồ mà, chúng ta mới chỉ đang ở cổng chợ thôi. Hơn nữa, đệ xem hôm nay chợ có nhiều người như vậy, đệ không cất kỹ đống tiền của đệ đi, đợi lát nữa bị trộm thì đệ khóc cũng không kịp đâu!”

Lai Sinh trừng mắt: “Ai dám trộm của đệ? Hơn nữa sao trước kia đệ không thấy tên trộm nào?”

Loan Loan cho hắn một ánh mắt khinh thường nói: “Trước kia đệ theo ông nội đi chợ có mang nhiều bạc như vậy à?”

Lai Sinh lắc đầu.

“Thì đấy. Trước kia trên người đệ chả có đồng nào, nên kẻ trộm mới chẳng thèm nhìn đệ. Nếu đệ muốn mua đồ, không bằng đợi lát nữa đi mua mấy thứ mà ông nội đệ thích ăn, buổi tối chúng ta mang ra sân cúng, coi như là đệ hiếu thuận với ông nội.”

Lai Sinh nghe vậy hai mắt tỏa sáng: “Đúng thế, ông nội rất thích uống rượu. Đệ muốn mua rượu cho ông nội.”

“Thế này mới đúng chứ, đệ cất tiền đi, hơn nữa, hôm nay đệ không được chạy lung tung, phải luôn đi theo ca đệ đấy nhé. Mấy đồng tiền của đệ vừa rồi để người ta nhìn thấy hết rồi, nếu không có bạc thì không thể mua rượu cho ông nội đâu.”

Lai Sinh mở to hai mắt nhìn Loan Loan, vẻ mặt cái hiểu cái không, nhưng cũng rất nhanh nhẹn cất tiền vào trong ngực. Sau khi vào chợ, hắn quả nhiên ngoan ngoãn đi theo phía sau Bách Thủ.

Loan Loan nhìn thấy thế, khóe miệng nàng lập tức lộ ra một nụ cười.

Những đồ trong nhà cần mua đều đã mua đủ hết rồi, hôm nay ba người chỉ đơn giản là tới đây tham gia náo nhiệt thôi. Người trên chợ qua lại đông đúc, mọi người chen lấn nhau, các loại tiếng rao hàng vang lên không ngớt, các quán rượu, quán cơm bên đường đều chật ních khách. Mọi người lớn tiếng trò chuyện, tiếng uống rượu, tiếng hò hét hòa lẫn vào nhau, vô cùng náo nhiệt!

Trong lòng đang vui vẻ, nên Loan Loan cũng muốn đến quán ăn, Bách Thủ đương nhiên không phản đối, ba người đến mấy quán ăn mà đều không còn chỗ, cuối cùng bọn họ thấy một quán bán mì hoành thánh nhỏ ở đầu ngõ, quán tuy nhỏ, nhưng đã có không ít người ngồi, một đôi vợ chồng trẻ và một bà lão đang nhiệt tình mời chào mọi người.

Vừa lúc có một cái bàn trống, ba người lập tức ngồi xuống, gọi mỗi người một bát mì hoành thánh, mì hoành thánh rất nhanh đã nấu xong, đặt trên bàn mà mùi thơm tỏa khắp bốn phía, Lai Sinh mặc kệ tất cả, cúi đầu xuống bát ăn lấy ăn để.

Loan Loan hít một hơi thật sâu, rất thơm, không cưỡng lại được, cầm đũa lên bắt đầu ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-234.html.]

Ba người đang ăn, Loan Loan đột nhiên nghe thấy hình như có người gọi mình, nàng ngẩng đầu lên, hóa ra là mẹ nàng, theo sau là Vương Tiểu Thảo và Vương Nguyên Sinh.

Vương Nguyên Sinh hôm nay có vẻ rất nghe lời, đi lên trước hết chào: “Nhị tỷ, Nhị tỷ phu.”

Vương Tiểu Thảo cũng chào theo, sắc mặt có chút tái nhợt, người cũng gầy hơn trước, nhưng tình hình đã tốt hơn lần trước Vương Lý nói nhiều rồi. Nụ cười có chút nhợt nhạt, vội vã liếc nhìn Loan Loan rồi lập tức cúi đầu.

Loan Loan nhìn ra thần sắc xấu hổ của nàng. Lúc đầu khi Loan Loan nói những lời kia với mẹ nàng, sau khi Vương Tiểu Thảo biết được thì rất bực mình, còn oán trách một trận trước mặt mẹ nàng, về sau Lương công tử kia thật sự bị Loan Loan đoán trúng, Vương Tiểu Thảo thiếu chút nữa là mất mạng, trong lòng nàng đương nhiên hối hận, nên thấy Loan Loan tự nhiên cũng hơi ngượng ngùng.

Loan Loan lại không nghĩ nhiều như vậy, mời ba người ngồi xuống, Bách Thủ và Lai Sinh dồn sang một bên, đợi ba người ngồi xuống rồi, Loan Loan lại bảo chủ quán cho thêm ba bát mì hoành thánh, biết có đồ ăn, ánh mắt Vương Nguyên Sinh sáng lên, bộ dáng của mẹ Loan Loan cũng rất vui vẻ.

Thêm ba bát mì hoành thánh cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền, Loan Loan đương nhiên không để tâm, thấy trong gùi của mẹ nàng đặt mấy món đồ, lại còn dùng vải bố để che lại phía trên, bèn nói: “Mẹ mua không ít đồ tết nha!”

Mẹ nàng cười nói: “Mẹ mua một ít bột mì, rồi tiền vàng, với mua một chút thịt, cha con nói tối nay muốn ăn thịt, à, còn mua rượu cho ông ấy nữa.”

Những nhà nghèo khó bình thường khi đến tết, vào đêm ba mươi tết thường làm sủi cảo. Nàng và Bách Thủ khi ở trên núi cũng làm như vậy.

“Mẹ, ăn thịt tốt, ngụ ý hàng năm có thịt, ngày ngày có thịt, năm sau cuộc sống sẽ tốt!” Loan Loan nói.

“Đúng vậy, đúng vậy!” Mẹ nàng cười, trong dịp đầu năm mọi người đều thích nghe những lời cát tường.

“Hôm nay cha không ra chợ ạ?”

“Có, nhưng không cùng đường với chúng ta, cha con đi bán đồ, bán xong là về luôn.”

Loan Loan đang định nói có thể đi tìm cha tới để ông ấy cũng ăn một bát mì hoành thánh hay không, nhưng mẹ nàng đã nói: “Cứ kệ ông ấy đi, chúng ta đã nói khi bán xong đồ thì về, lúc này e là ông ấy cũng bán hết đồ rồi.”

Sau lại càng nói càng cao hứng: “Nhà chúng ta không phải còn giữ một khúc gỗ tốt sao, cha con làm thành mấy cái đòn gánh rồi mang đi bán, hôm nay nhiều người như vậy sẽ bán được giá tốt hơn so với ngày thường.”

Phần lớn mọi người dùng trúc làm đòn gánh, nhưng không rắn chắc bằng gỗ, hơn nữa đây lại là gỗ mới đốn từ trên núi xuống.

Trong lúc mọi người trò chuyện, mì hoành thánh cũng nấu xong.

 

Loading...