Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 221: Kỳ lạ
Cập nhật lúc: 2024-10-01 21:35:30
Lượt xem: 105
Trong viện chật ních người, trừ ba mươi người làm công, còn có mấy người làm của thôn trang. Tất cả mọi người đều khó hiểu nhìn ký hiệu kỳ lạ bên trên chậu. Vẻ mặt Tạ quản sự khó hiểu nhìn mấy dãy kỳ lạ trên giấy kia của Loan Loan. Bởi vì chủ ý của Loan Loan ngày hôm qua, khi Tạ quản sự báo cho Dư chưởng quỹ biết, Dư chưởng quỹ lúc ấy nghe xong liền nói hay lắm hay lắm, sau đó khen ngợi hắn bảo hắn làm rất tốt.
Dư chưởng quỹ lại rất được Đông gia (*) coi trọng, cũng có cơ hội gặp được người nhà Đông gia, nếu như ông ấy nói tốt vài câu trước mặt Đông gia, nói không chừng một ngày nào đó hắn lại được thăng chức.
(*) Đông gia: ông chủ
Cho nên trong lòng Tạ quản sự cũng đọng lại ấn tượng tốt với Loan Loan, và còn có chút cảm kích, nên khi nói chuyện với Loan Loan cũng khách khí hơn. Lúc này hắn ở bên cạnh mỉm cười nói: “Vợ Bách Thủ, những ký hiệu này là cái gì vậy a?”
“Những thứ này ta dùng để ghi nhớ, trong lòng cũng dễ tính toán. Mặc dù ta không phải là người của thôn trang, nhưng chúng ta cũng đều làm việc cho Đông gia, nên cũng phải để tâm mà, phải không?”
Ta quản sự biết dụng ý của nàng, cười nói: “Đúng thế!” Hắn chỉ vào một chuỗi con số trên giấy nói: “Nhưng mà, những ký hiệu này rất kỳ lạ.”
Loan Loan hơi khó xử cười nói: “Đây là ta đánh dấu để đếm, là cách do ta nghĩ ra, ha ha, ta chỉ tiện tay vẽ mà thôi, lúc rảnh rỗi ngồi nghĩ linh tinh ấy mà, nên người ngoài nhìn vào không hiểu được, khiến ngài chê cười rồi.”
“À.” Tạ quản sự bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu cười, cuối cùng không hỏi tiếp nữa.
Kiểm tra hết chỗ thịt cùng xương sườn và cả chỗ lạp xưởng, Loan Loan chỉ huy mọi người đưa tất cả chỗ chậu đó chuyển vào bên trong nhà, mà lạp xưởng thì đương nhiên là được treo trên cọc trúc rồi nhấc vào, sau đó mới đóng cửa lại. Chìa khóa hiển nhiên là do Tạ quản sự cất giữ, nhưng Loan Loan là một người làm việc cẩn thận, nàng không hy vọng chuyện lần trước lại xảy ra lần nữa, cho nên vừa rồi lúc tất cả mọi người đều đứng xem, nàng không hề tránh né gì mà nói ra dụng ý của mình.
Làm xong những việc này thì trời cũng đã tối, Loan Loan chào Tạ quản sự rồi cùng mọi người đi về nhà.
Buổi chiều ngày hôm sau nàng phát tiền công cho tất cả mọi người. Mọi người nhận được tiền công đều rất vui vẻ. Sau đó nàng hỏi xem ngày hôm sau ai rảnh, tiếp theo đã định ra mười mấy người đi theo nàng đến thôn trang vào ngày thứ ba.
Công việc sau này thì đơn giản hơn rất nhiều, nhưng có điều cũng phải tốn thời gian. Họ phải khiêng lạp xưởng ra sân phơi nắng, sau đó treo tất cả thịt xông khói, xương sườn, lại xếp cỏ bồng vào hun thịt khô, thịt này cứ cách mấy canh giờ là lại xông khói một lần, thế nên không thể thiếu người, những người khác đã đi về, chỉ để lại bốn năm người ở thôn trang.
Loan Loan đi ba ngày liên tục, sau đó mẹ Nguyên Bảo và mẹ Thạch Đầu thấy nàng thật sự có chút mệt mỏi, liền bảo nàng đừng đi nữa, rồi hai người dẫn theo mấy người đến thôn trang.
Cũng may là có hai người này giúp đỡ nên nàng mới có thể được chút thời gian rảnh rỗi. Thịt khô sau khi hun được một khoảng thời gian thì thời gian hun mỗi ngày bắt đầu từ từ giảm bớt. Sau lần bị ngã kia, dường như vận khí của Dương Nghĩa Trí bắt đầu xấu đi, chân đã dần dần lành lại, nhưng thỉnh thoảng ông vẫn mắc một vài bệnh vặt. Lần trước ông bị nhiễm phong hàn đến giờ vẫn chưa khỏi, Vương đại phu đã tới khám, lần nào cũng đều nói là do phong hàn, kê phương thuốc nhưng uống mãi vẫn không có hiệu quả. Họ cũng từng đến chợ khám qua, thế nhưng bệnh của Dương Nghĩa Trí chẳng những không khá lên, mà ngược lại tinh thần càng ngày càng kém, làm cho người nhà lo lắng đến nỗi không biết nên làm như thế nào cho phải.
Mấy ngày qua, mỗi lần nhắc đến chuyện này, mẹ Thạch Đầu lại nhíu chặt mày. Mẹ Thạch Đầu đi lên thôn trang được mấy ngày, mẹ Nguyên Bảo bảo nàng cũng đừng đi nữa, rồi nàng ấy tự dẫn theo mấy người đi tới đi lui lên thôn trang mỗi ngày hai chuyến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-221-ky-la.html.]
Loan Loan và Bách Thủ cũng đi thăm Dương Nghĩa Trí, nhưng bà nội Thạch Đầu không cho nàng vào nhà: “Cháu cứ ngồi ngoài sân này cũng được, ông ấy đang cảm mạo, mà bây giờ cháu lại mang thai, chớ đi vào lại lây bệnh khí.”
Bách Thủ một mình đi vào thăm, nói chuyện với Dương Nghĩa Trí một lát, còn Loan Loan ngồi ngoài sân với bà nội Thạch Đầu và mẹ Thạch Đầu.
Cuộc sống cứ thế trôi qua từng ngày. Lúc trước Lai Sinh cứ rúc trong phòng chơi, không biết hắn nghịch cái gì, còn gần đây thì bắt đầu ngày nào cũng chạy ra ngoài. Hôm đó đến nhà Vương Trường Thọ, hắn nhìn thấy ba con mèo con thì thấy thích vô cùng. Con mèo cái mà mẹ Trường Thọ nuôi đẻ được ba con mèo đực. Chú mèo con lông mềm như nhung, chỉ to cỡ bàn tay, ai nhìn thấy cũng thích. Lai Sinh không chịu nổi nên nhõng nhẽo làm nũng, thế là Loan Loan mua về cho hắn một chú mèo con, mẹ Trường Thọ bảo là cho nàng, có điều nàng vẫn đưa bạc cho bà.
Nhưng chưa được mấy ngày, Loan Loan đã hối hận.
Từ sau khi có chú mèo con kia, Lai Sinh coi nó như bảo bối vậy, ăn cơm cũng cho mèo ăn trước, có đôi lúc còn ôm lên giường chơi cùng. Lúc mới đến, chú mèo này rất nhút nhát, nhưng dần dần cũng không rúc vào xó nữa, mà đôi khi nó còn thừa dịp không có ai là chạy ra ngoài chơi.
Không thấy mèo đâu, Loan Loan lại đứng ở cửa bắt đầu tìm mèo: “Meo meo, về đây nào, meo meo meo. . . . . . .”
****************
Con đường nhỏ ở thôn quê yên tĩnh không có một bóng người, ánh tà dương rơi vãi trên người Hương Tú, chiếu lên bóng hình nàng càng thêm vẻ cô đơn. Hôm nay không có việc gì, nên nàng cố ý xin phép quản sự cho về sớm hơn mọi ngày một chút, vì lúc bình thường nàng không có nhà, Mạch Thảo ăn uống rất qua loa, cho nên hôm nay nàng cố ý mua về một miếng thịt.
Trong thôn này, ai còn có thể một thân một mình nuôi con gái gian nan sống qua ngày như nàng. Mỗi ngày không chỉ phải đi làm, còn phải chạy về nhà, nàng rất muốn tìm một nam nhân để dựa vào, quả thực nàng có tìm, nhưng lại tìm sai người, lúc ấy bản thân nàng bị quỷ ám rồi, nên bây giờ mới hại Mạch Thảo cũng bị khinh bỉ cùng nàng.
Hương Tú khẽ thở dài, không phải quả phụ thì đâu biết được nỗi khổ của quả phụ.
Lúc nàng đang nghĩ ngợi thì nhìn thấy một người đứng ở ngã rẽ phía trước, người nọ vốn đã chuẩn bị đi vào trong thôn, nhưng kết quả nhìn thấy nàng thì lại lui vào ven đường.
Mặt Cát Đại không chút biểu cảm nhìn Hương Tú đang đi từ xa lại, nàng hơn ba mươi tuổi mà thoạt nhìn thì trẻ hơn mấy phu nhân cùng tuổi. Sau khi sinh con xong nàng đã béo lên, nhưng không chỉ không có vẻ khó coi của người phụ nữ trung niên mập mạp, ngược lại dáng vẻ đẫy đà có không ít ý vị, cho dù mặc quần áo cũ quê mùa, nhưng vẫn lộ ra vẻ phong tình thành thục của nữ nhân, đặc biệt khi phối hợp với đôi mắt câu dẫn người khác kia, thì nam nhân đều muốn nhìn lâu hơn.
Tâm tình Cát Đại trở nên âm u hơn một chút, cúi đầu chửi thề một tiếng.
Hương Tú nhìn Cát Đại mang vẻ mặt tối sầm đang đứng ven đường, trong lòng nàng không biết chắc hắn có phải có việc tìm mình hay không? Bộ dạng hắn như thế, rõ ràng tâm tình hắn đang rất tệ, nàng cũng không muốn đi động chạm vào hắn, vì nàng đã quá hiểu tính tình của hắn rồi.