Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 209: Trở về
Cập nhật lúc: 2024-10-01 09:02:58
Lượt xem: 87
Lúc trời dần trở thành màu đen Bách Thủ và Dương Phú Quý đã trở về, hai người cũng không về nhà luôn mà đi thẳng đến nhà Dương Nghĩa Trí trước, ít nhất cũng phải báo cáo lại một chút tình hình và kết quả chuyện này mấy ngày qua với trưởng thôn.
Mấy ngày trước có một người địa phương dẫn mấy người nơi khác đi đến vùng núi Bối Sơn, có lẽ mấy người ngoài này có chút quan hệ, nên sau khi bị thương, Huyện thái gia lập tức nhận được mệnh lệnh muốn hắn dẫn người đi xử lý đám sài lang hổ báo trong núi, tránh gây hại cho dân chúng địa phương. Vùng rừng rậm Bối Sơn kia rốt cuộc sâu đến đâu thì ngay cả những người dân địa phương cũng không biết rõ lắm, bởi vì chưa từng có ai thực sự đi đến đó, cũng có rất ít người thực sự tiến vào sâu trong đó, vì dù sao thì mạng nhỏ cũng quan trọng.
Huyện thái gia nhận được mệnh lệnh nên không thể không xử lý, lúc này ông mới tổ chức nha dịch chuẩn bị lên núi, nhưng mà những con sói kia là loại động vật cực kỳ hung ác, hơn nữa còn chạy rất nhanh, chỉ dựa vào mười mấy nha dịch cầm đao thương đi đến thì sợ rằng chẳng những không g.i.ế.c được sói mà còn phải mất mạng hết, cho nên, sau khi thảo luận một phen, thì dùng tên là biện pháp tốt nhất.
Nha dịch cũng biết b.ắ.n cung, nhưng so với những người dân, người thợ săn sống dựa vào núi, tổ tiên lấy săn b.ắ.n mà mưu sinh thì tài b.ắ.n cung của bọn họ không đáng để nhắc tới, cho nên sau đó họ mới cho người đi đến các thôn tìm người có tiễn thuật giỏi.
Đội ngũ khởi hành cũng có thể nói là khá lớn, hơn hai mươi nha dịch, những thợ săn như Bách Thủ cũng có gần hai mươi người, huyện thái gia cũng đã suy nghĩ đến tình hình chi tiết trong đó.
Quả nhiên, những người bị thương nói chỉ có hai ba con sói, kết quả hơn mười người đi vào phát hiện một bầy sói có tới bảy tám con, mà không chỉ có đàn sói, còn có cả một con sói đầu đàn.
Dưới sự phối hợp đồng tâm hiệp lực của mọi người, còn cả mấy cái bẫy đã đào, hai ngày đầu đã diệt được bốn năm con sói. Súc sinh cũng có trí khôn, sau hai ngày đầu công kích không có hiệu quả, ba con sói còn lại đổi thành tấn công về đêm. May mà trên người mọi người mang theo đầy đủ đồ dùng. Trải qua một phen khổ chiến, cũng có không ít người bị thương, cuối cùng cũng đánh c.h.ế.t ba con sói còn lại.
Mà để đối phó với con sói đầu đàn kia, quả thực họ đã phải phí công sức hơn một chút, con sói đầu đàn này không chỉ là con sói có trí khôn bình thường, hình thể của nó cũng lớn hơn con sói thường. Mà trong đội ngũ thợ săn, tiễn thuật của Bách Thủ xem như là số một số hai, chính vì đối phó với con sói đầu đàn này mà cánh tay của Dương Phú Quý bị thương. Bách Thủ cũng bị thương nhẹ.
Sau đó, tất cả bốn mươi mấy người đều chịu những vết thương nặng nhẹ khác nhau, rốt cục cũng xử lý được ổ sói này. Tổng cộng mất hết năm ngày, lúc trở về huyện nha tất nhiên là được huyện thái gia khen ngợi, hơn nữa còn được luận công phát bạc cho mỗi người, coi như là phần thưởng cho mấy ngày qua, cũng là phí thuốc thang.
Vì tài b.ắ.n cung của Bách Thủ tốt, mỗi lần đều có thể b.ắ.n trúng chỗ yếu hại của sói, giảm bớt gánh nặng cho mọi người, cũng có công lao không nhỏ, cho nên được hai lượng bạc. Biểu hiện của Dương Phú Quý cũng rất tốt, nhưng vì thương thế của hắn nặng hơn Bách Thủ một chút, cho nên cũng được hai lượng bạc.
Hai người kể lại tình hình cho Dương Nghĩa Trí, cũng bởi vì hai người đã lập không ít công lao, nên nhận được vài phần kính trọng của Huyện thái gia, đây cũng là chuyện chưa từng có ở Dương gia thôn, Dương Nghĩa Trí rất phấn khởi, lập tức dẫn hai người mang đồ theo đến từ đường, bảo là muốn bái tế tổ tông Dương gia, phù hộ cho Dương gia thôn có thể càng ngày càng tốt hơn.
Lúc Loan Loan đi tìm Bách Thủ, ba người vừa mới đi được một lát. Ba người cũng không ở từ đường lâu đã rời đi, vì khác đường với Loan Loan cho nên họ không gặp nhau, thế nên khi Loan Loan đi đến từ đường mới không gặp được Bách Thủ.
Mà Bách Thủ thì sau khi đưa Dương Nghĩa Trí về, nghe bà nội Thạch Đầu nói Loan Loan tới tìm hắn. Hắn nghĩ chắc là nàng đã về nhà rồi, kết quả là vừa về tới nhà, hắn lại phát hiện chỉ có Lai Sinh, khi đó mưa đã lớn, hắn mặc áo tơi rồi đi tìm Loan Loan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-209-tro-ve.html.]
Về đến nhà, Loan Loan lập tức thay quần áo ướt trên người ra, rồi lấy khăn lau khô đầu tóc, không đến một lúc sau, Bách Thủ đã bưng một bát canh gừng vào: “Vợ à, nàng mau uống canh này để trừ hàn khí đi.”
Loan Loan lập tức nhận lấy bát canh gừng rồi uống vào, canh này quả thực hơi khó uống, nhưng đây là chuyện không thể làm khác, nàng cũng không muốn bị bệnh vào lúc này. Bách Thủ còn sợ nàng bị lạnh, nên cố ý lấy chậu đốt than, trong phòng nhanh chóng ấm áp hẳn lên. Đột nhiên nàng lại nghĩ đến chuyện vừa mới nghe được, bất giác Loan Loan cảm thấy trên mặt nóng hẳn lên.
Lúc này một bàn tay to xoa lên trán nàng.
“Vợ ơi, nàng không thoải mái ở đâu à?” Nói xong, Bách Thủ còn sờ lên trán mình, nhiệt độ của hai người không khác gì nhau, hắn khó hiểu nhìn hai má đỏ lên của Loan Loan, lo lắng hỏi: “Có lẽ không sốt, vậy vợ có chỗ nào khác không thoải mái sao?”
Loan Loan sờ lên gò má càng nóng ran của mình, vờ điềm nhiên không có chuyện gì nói: “Không có a, ta rất khỏe, có thể là do đốt than nên hơi nóng đấy?”
Bách Thủ bừng tỉnh: “À, bây giờ mới tháng mười đã đốt than thì có hơi sớm, nhưng vừa rồi nàng bị mắc mưa, tối nay đốt rồi chờ mấy ngày nữa chúng ta mới đốt nữa.”
“Ừm” Loan Loan gật đầu. Thời tiết này mà đốt than thì vốn hơi sớm, huống chi nàng cũng không định đốt than từ bây giờ.
Nói đến đây, nàng lại nghĩ đến năm nay Lai Sinh ở cùng với bọn họ, đến lúc đó phòng của Lai Sinh có lẽ cũng cần phải đốt than, bèn nói: “Năm nay chúng ta chuẩn bị nhiều than hơn một chút, từ bây giờ đốt củi phải chú ý bắt đầu dự trữ than mới được, dù sao trong nhà vẫn còn mấy cái bình gốm cũ không dùng làm gì thì lấy để đựng than cũng được.”
“Ừ, cũng được.” Bách Thủ cũng đồng ý.
Sau đó, họ dọn đồ ăn lên bàn xong thì ba người bắt đầu ăn cơm, vừa ăn cơm, Bách Thủ vừa kể lại chuyện xảy ra trên núi mấy ngày qua, Loan Loan nghe thấy thì kinh hãi không ngừng, may mà bầy sói không đông, nếu mà gặp phải bầy sói vài chục con, nàng thật sự không dám tưởng tượng Bách Thủ sẽ ra sao nữa. Nhưng nghĩ lại, có lẽ trong núi sâu cũng không có bầy sói lớn như vậy. Bầy sói đều có địa bàn riêng của mình, nếu đã xử lý xong hang sói đầu tiên, nàng tin rằng chỉ cần không đi vào trong nữa thì sẽ không gặp phải nguy hiểm gì, đương nhiên ở chỗ sâu hơn thực sự vẫn còn bầy sói khác, nhưng bọn chúng cũng sẽ không tùy tiện đi ra khỏi địa bàn của mình.
Mà Lai Sinh nghe xong thì hưng phấn không thôi, sau đó đôi mắt còn trông chờ đòi đồ Bách Thủ: “Ca, đồ lưu niệm ca mang về đâu rồi?”
Bách Thủ ngẩn ra: “Trong rừng sâu núi thẳm thì có đồ lưu niệm gì chứ.”
Bách Thủ lập tức mất hứng bĩu môi.