Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 207: Xuân cung sống

Cập nhật lúc: 2024-10-01 07:28:11
Lượt xem: 83

Vào lúc chạng vạng tối ngày thứ năm, Loan Loan đang nấu cháo trong bếp, Lai Sinh phấn khởi chạy từ bên ngoài vào, vừa vào sân đã to giọng ầm ĩ: “Chị dâu, chị dâu, ca về rồi, ca về rồi!”

Loan Loan ngồi bên bếp lò ngẩn người, lập tức đứng lên, nhìn người Lai Sinh đang xộc xệch, nói: “Ca của đệ về rồi?”

“Đúng a!” Lai Sinh cười hì hì dáng vẻ rất vui mừng.

Nghe vậy, Loan Loan lập tức ra khỏi phòng bếp, trong sân không có ai, nàng lại ra cổng, bên ngoài không có cả một cái bóng ma, hôm nay gió mùa thổi suốt ngày, đến xế chiều trời đã đen nghìn nghịt, nên trời cũng tối sớm hơn ngày thường. Nàng sờ sờ bụng rồi đi ra giữa đường đứng cả một hồi nhưng vẫn không thấy bất kỳ ai, thế là nàng trở vào bếp vội hỏi Lai Sinh: “Đệ không phải nói ca đệ về rồi sao? Người đâu? Sao tẩu lại không nhìn thấy?”

Lai Sinh ngồi cạnh bếp lò đút thêm một mồi lửa, đưa tay xoa xoa sưởi ấm trước cửa bếp lò, chưa được vài lần tay đã nóng lên, gật đầu thành thật nói: “Đúng vậy mà, đệ nghe chị dâu Thanh Diệp nói như vậy đấy.”

“Vậy sao không thấy người đâu cả?”

“Hình như đi đến nhà trưởng thôn rồi.”

Đi đến nhà trưởng thôn? Chẳng lẽ đi báo cáo tình hình kết quả lần lên núi này? Nàng nghĩ lại cũng cảm thấy nên như thế, bèn an tâm ngồi xuống.

Nhưng đợi trái đợi phải cũng không thấy Bách Thủ trở về, trong lòng Loan Loan giống như con kiến bò trên chảo nóng, từ trước đến giờ nàng và Bách Thủ cũng chưa từng rời khỏi nhau. Ban đầu là nghĩ sống cùng một người đàn ông thật thà, sau đó dần dần cảm thấy Bách Thủ rất tốt, trong lòng cũng có chút thích hắn, nhưng nàng không cho là mình lại để ý nhiều như vậy.

Nhưng mấy ngày nay Bách Thủ xa nàng, ban đêm nàng ngủ không được an tâm như bình thường, bên ngoài có chút tiếng động là đã khiến nàng tỉnh giấc, thỉnh thoảng đưa tay sờ soạng bên cạnh lại sờ được khoảng giường lạnh như băng, nàng cảm thấy giống như thiếu một cái gì đó. Trong đầu nàng không ngừng hiện lên những điều tốt bình thường của Bách Thủ, ví dụ như hắn nghĩ cách làm sao để làm đồ ăn ngon cho mình, làm sao để chọc mình vui vẻ, làm sao để quan tâm mình….

Lúc này nàng mới phát hiện hóa ra nàng để ý Bách Thủ nhiều như vậy. Cho nên nghe tin hắn trở về, thì nàng rất vội vàng muốn được gặp hắn, không phải vì ăn, không phải vì cái gì khác, mà chỉ bởi vì trong lòng nhớ đến hắn.

Nghĩ đến đây, Loan Loan dập lửa trong bếp lò, bảo Lai Sinh ở nhà đợi, còn một mình nàng đi đến nhà trưởng thôn. Lai Sinh là đứa trẻ có thể dạy bảo, còn biết dặn nàng đi trên đường cẩn thận gió lớn.

Nhẹ nhàng đóng cửa sân lại, chỉ một lúc thôi mà trời đã tối đen hoàn toàn, may mà nàng đã quen thuộc với con đường thôn. Khi đến được nhà thôn trưởng, bà nội Thạch Đầu ra mở cửa, nhìn thấy nàng thì lập tức mỉm cười mời nàng vào trong nhà: “Ơ, là Nhị muội à, vào đi.”

Loan Loan mỉm cười yếu ớt, nói: “Không cần đâu thẩm, cháu nghe nói mấy người Bách Thủ đã về rồi?”

“Đúng thế, nhưng mà bọn họ đi đến từ đường rồi.”

Loan Loan ngạc nhiên. Sao lại đến từ đường?

Cùng lời quan tâm của bà nội Thạch Đầu, nàng quay người đi sang từ đường.

Đột nhiên, một tia sét xẹt qua, sau đó một tiếng sấm vang lên, cây ven đường bị gió thổi ào ào nghiêng ngả, xem ra tối hôm nay trời muốn mưa rồi. Nàng bước chân nhanh hơn. Lúc nàng đi tới từ đường thì cổng đang đóng, Loan Loan đẩy cổng đi vào, trong sân rơi đầy lá cây ngân hạnh, lá cây ngân hạnh già trong sân trái rơi phải rụng theo cơn gió lớn. Có những chiếc lá bay theo gió rơi xuống mặt đất, nhưng cũng có những chiếc lá vẫn bám chặt trên cây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-207-xuan-cung-song.html.]

Mà cửa mấy căn phòng đều đang đóng, nào có ai đâu?

Loan Loan đứng ở cửa ra vào từ đường nhìn xung quanh một lần, lúc gió lớn thế này mọi người đều ở trong nhà, ai lại đi ra ngoài chứ? Nàng nghĩ có thể Bách Thủ đã về rồi, nên lập tức đóng chặt cổng lại, bắt đầu đi về nhà.

Không may là đi chưa được hai bước thì từng hạt mưa to như hạt đậu đã rơi xuống. Nàng chưa đi được mấy bước đã ướt hết tóc, Loan Loan không nghĩ nhiều, nhìn thấy bên cạnh có một ngôi nhà bèn vội vàng chạy chậm qua. Vì nàng sợ đứa trẻ trong bụng không chịu được, trên người nàng bị dính không ít nước mưa, vốn là sức đề kháng bây giờ của nàng đã yếu đi một chút rồi, nếu như còn bị dính mưa mà bệnh thì sẽ không ổn mất.

Nghĩ như thế nên nàng lại co người vào nơi góc cửa, cái cửa sân kia bị nàng chạm nhẹ vào thì lập tức mở ra, ồ, thì ra cửa này chỉ khép thôi. Nàng cẩn thận nhìn quanh, phát hiện hóa ra đây là nhà Hương Tú, đúng lúc nhà Hương Tú có một cái ô, nếu như nàng mượn dùng thì chắc Hương Tú cũng sẽ đồng ý. Hơn nữa trời đang có gió, mưa cũng bị tạt nghiêng đi nên đứng ở cửa sân vẫn bị mưa tạt không ngừng vào người, nàng liền đẩy cửa sân đi nhanh đến dưới mái hiên.

Đèn trong nhà chính vẫn sáng, có vẻ như Hương Tú vẫn chưa ngủ. Loan Loan sửa sang lại tóc trên trán, lại vỗ vỗ trên người, trên trời lại đánh xuống mấy tia chớp, tiếng sấm cũng càng ngày càng lớn, càng ngày càng vang, trong đêm mưa gió này càng làm cho người ta sợ hãi!

May mà nàng chưa đi xa, Loan Loan không khỏi may mắn, nàng xoay người định gõ cửa thì chợt nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.

“Trận mưa này thế nhưng thật đúng lúc nha!”

“Cũng không phải đâu, may mà chàng đi nhanh, không là lúc này nhất định bị ướt hết rồi!”

Sau đó ngọn đèn từ trong nhà chính dần chuyển sang phòng trong cách vách.

Loan Loan ngây người thu lại bàn tay giữa không trung, hai giọng nói, một là của Hương Tú, còn một lại của một người nam nhân. Nàng vẫn nhớ là trong nhà này chỉ có hai mẹ con Hương Tú, vậy người nam nhân kia là ai? Hay là chồng cũ của Hương Tú? Giờ này nửa đêm khuya khoắt. . . . . . . .

Nhất thời nàng không biết nên làm như thế nào, bên ngoài mưa càng ngày càng to, chẳng nhẽ lại cứ chạy về thế này? Nhưng với tốc độ của nàng thì về đến nhà toàn thân nhất định sẽ bị ướt hết.

Loan Loan ở bên ngoài do dự, mà hai người bên trong lại tiếp tục nói chuyện.

“Chàng làm gì đó.” Giọng Hương Tú nũng nịu.

“Nàng nói xem ta làm gì nào, mấy ngày không gặp ta có nhớ ta không hả?” Giọng nói của người nam nhân rõ ràng mang theo ý cười xấu xa.

“Nhớ chàng cũng không tới lượt ta. . . . . . Tay đừng làm loạn. . . . . . .A, đáng ghét!”

“Hê hê, thật là thơm, biết tối nay ta về nên mới tắm phải không?”

. . . . . . . .

Hai người này nói chuyện với nhau quả là rất mờ ám, người nam nhân bên trong hẳn không phải là chồng cũ của Hương Tú, nào có người chồng cũ nào lại đến gặp vợ cũ như vậy? Ừm, nghĩ lại thì chắc chắn là có gian tình rồi!

 

Loading...