Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 203: Có thai

Cập nhật lúc: 2024-09-30 20:39:35
Lượt xem: 101

Ba người trở lại thôn, xe trâu dừng ở cửa ra vào. Khi nhận được thông báo, những người gửi mua đồ đạc lập tức tới lấy đồ, sau đó đưa bạc cho Bách Thủ. Chờ mấy người lấy đồ rời đi, lúc này trên xe trâu còn thừa lại túi bột mì, đó là đồ Vương Thanh Sơn nhờ mua. Vì thế hai người lại bảo Lai Sinh đưa đến nhà Vương Thanh Sơn.

Lúc này Hương Tú cũng đi chợ về đến, vừa vào thôn nàng gặp người nào cũng nhiệt tình chào hỏi, Hương Tú là người biết ăn nói, mặc dù mấy năm nàng không trở về thôn, nhưng mà chỉ bằng biểu hiện này, nàng đã lập tức tạo được mối quan hệ tốt với mọi người.

Ngày mùa, nhà nàng không trồng trọt, mọi người bận bịu ngoài ruộng, thỉnh thoảng nàng đi chợ về sẽ mua một chút thức ăn, thấy người nào cũng nhiệt tình đưa thức ăn cho người ta lót dạ, ai cần giúp đỡ nàng cũng chủ động đến giúp mà không hề từ chối. Hiển nhiên một thời gian sau, mọi người đều cảm thấy con người của nàng không tệ.

Hôm nay chuyện với Cát Đại ở trên đường chợ bị Loan Loan và Bách Thủ nhìn thấy, lúc này về nhìn thấy Loan Loan nàng lại cười hì hì, giống như đã quên chuyện buổi sáng vậy.

Cách hai bước dài nàng đã chào hỏi Loan Loan: “Nhị muội các người cũng mới về à?”

“Đúng vậy.” Loan Loan cười nói, mắt nhìn tay trống không của nàng, lại nói: “Hai người đi phía sau mà bọn muội cũng không nhìn thấy nữa!”

Hương Tú đi tới đứng lại bên cạnh xe trâu, Mạch Thảo cũng đến gần rồi đứng yên lặng ở phía sau nàng.

” Ngược lại ta lại nhìn thấy mấy người phía trước nha.” Đôi mắt phượng của Hương Tú cười híp lại thành một đường thẳng, hiển nhiên dáng vẻ vô cùng cao hứng.

Dừng một chút, rồi nói với Loan Loan: “Thật ra hôm nay ta đi chợ cũng không phải để mua đồ. Ta nhờ người quen biết tìm giúp việc làm, đến mai phải bắt đầu đi làm rồi.”

Loan Loan sửng sốt: “Tẩu tìm việc làm sao? Là việc gì thế?”

Hương Tú khẽ mỉm cười: “Cụ thể thì ta cũng không rõ lắm, sáng mai đi qua mới biết được, có điều là làm việc trên thôn trang của một gia đình giàu có ấy mà.”

Hai người đứng nói chuyện ở bên cạnh nghe vậy lập tức đi tới: “Ơ! Hương Tú tẩu tìm được việc làm ở gia đình giàu có à? Vậy một tháng được bao nhiêu bạc vậy!”

“Cũng không nhiều, dù sao đủ để hai mẹ con chúng ta sinh sống là được rồi.” Hương Tú không tự chủ nhướng mày, vô cùng cao hứng còn có chút đắc ý.

Nghe nói làm việc cho gia đình giàu có không phải là người hầu sinh sống trong gia đình, thì là mua bên ngoài.

“Không biết tẩu có phải ký khế ước không?” Loan Loan bèn hỏi.

Hương Tú cười tủm tỉm nhìn nhìn nàng một cái: “Có chứ, sao không phải ký được! Nhưng mà, ta không có ý định ký văn tự bán đứt, tuy nói ký văn tự bán đứt sau này được chủ tử đối đãi khác. Nhưng như thế thì cả đời phải làm nô tài rồi, cho nên, ta ký văn khế bán đợ (*), năm năm đấy!”

văn khế bán đợ (*): khế ước bán thân có thể chuộc lại

Nông dân mặc dù nghèo, nhưng rất nhiều người vẫn không muốn đi làm người hầu cho người ta, hai người khác nghe cũng phụ họa hai câu: “Đúng đấy, đúng đấy.”

“Vả lại trên thôn trang chỉ có quản sự. Chỉ cần tạo quan hệ tốt với quản sự, thì sau này cũng được thoải mái, không có chủ tử lại không có ai quản. Trong đó có ăn có ở, nếu không có tiêu xài cái gì khác, có thể để dành được hết số bạc kiếm được.” Thấy hai người dường như không có hâm mộ như lúc trước. Hương Tú lại nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-203-co-thai.html.]

Hai người khác nghe thế lại lập tức bắt đầu có chút hâm mộ, ai mà không biết làm công cho gia đình giàu có được trả nhiều bạc, không vất vả như làm ruộng, nếu có thể để dành được bạc như thế, hết năm năm khế ước là có thể về xây nhà, còn không cần phải phơi nắng phơi gió.

Nhưng mà những người này không đi làm bao giờ nên không biết, làm công cho gia đình giàu có thì có ăn có ở, nhưng quy củ cũng nhiều, muốn sống thoải mái còn phải tặng đồ cho cấp trên. Giống như xã hội hiện đại, muốn sống thoải mái nhất định phải bỏ bao lì xì tặng cho cấp trên.

Loan Loan đưa mắt nhìn Mạch Thảo vẫn an tĩnh đứng bên cạnh, hỏi nàng: ” Mạch Thảo nhà tẩu cũng đi sao?”

Hương Tú sờ sờ đầu nữ nhi, giọng nói mềm mại đi một chút: “Mạch Thảo không đi, ta không muốn cho con bé đi.” Sau đó nhìn về phía ba người cười nói: “Nhưng mà. Đã nói rõ với họ rồi, mỗi ngày ta vẫn có thể trở về, may là cũng không xa, nhưng mà sau này có thể phải phiền mọi người ngày thường chiếu cố Mạch Thảo nhà ta nhiều hơn một chút rồi. Chờ sau này nhà ai có công việc nhẹ ta sẽ giới thiệu cho mọi người, trên thôn trang cũng cần nhiều nam công.”

Hai người vừa nghe lập tức cao hứng đồng ý: “Chuyện này có gì đâu, đều cùng thôn với nhau cả, bình thường có chuyện gì cứ nói một tiếng là được.”

Loan Loan cũng cười nói.

Hương Tú rất vui mừng, đồng ý sau này có công việc tốt một chút nhất định chiếu cố thôn mình trước, sau đó vỗ vỗ đầu Mạch Thảo, nõi khẽ: “Phải cám ơn mấy thẩm. . . . . .”

Mạch Thảo ngẩng đầu ngượng ngùng nhìn về phía ba người cười cười, sau đó lại cúi đầu.

Một bộ dáng nhỏ bé xinh đẹp xấu hổ cho dù là ai nhìn thấy cũng sẽ thích, lúc này mới mười mấy tuổi đã ưa nhìn như vậy, chờ sau này lớn lên sợ rằng còn có thể điên đảo nam nhân hơn cả Hương Tú nữa.

Hai nữ nhân vừa cười khen ngợi vừa đưa mắt nhìn nhau.

Chờ hai người vừa đi, Hương Tú nhìn Loan Loan, vẻ mặt có chút nghiêm túc lại mang theo khẩn cầu: “Nhị muội, sau này nếu lúc ta không có ở đây, mong là muội có thể giúp ta trông nom Mạch Thảo nhà ta một chút, nhà ta chỉ có hai nữ nhân, bản thân ta thì không sao cả, nhưng con bé vẫn còn nhỏ. Đứa nhỏ này tính tình thuần khiết, trung thực, từ nhỏ lại có tật bẩm sinh. . . . . .”

Loan Loan hơi kinh ngạc, trước kia nàng cũng nghe qua một chút chuyện liên quan đến Mạch Thảo, nghe nói có chút bệnh, nhưng không nghĩ đến lúc này Hương Tú lại nói cho nàng biết.

” Có lẽ muội cũng chú ý tới đứa nhỏ này cho tới bây giờ chưa từng nói chuyện. . .” Vừa nói Hương Tú vẻ mặt lộ ra sự thương cảm: “Chính là bởi vì như thế, bản thân ta sinh con bé ra, lại không được cha con bé yêu thương.”

Mạch Thảo lẳng lặng cúi đầu đứng bên cạnh Hương Tú, chỉ một động tác nhỏ như thế đã khiến cho người ta cảm thấy nội tâm của cô bé cô đơn như thế nào, chính bởi vì cô bé không nói được, nên từ nhỏ đến lớn cô bé không có một người bạn nào.

Loan Loan lập tức có chút đồng tình với cô bé.

“Ta tin tưởng muội và Bách Thủ huynh đệ, cho nên, sau này xin các muội quan tâm nhiều hơn. Nhưng mà, nếu như các muội có chuyện gì, chỉ cần ta có thể làm được thì ta nhất định cố gắng hết sức.” Hương Tú lại vội vàng nói.

Loan Loan thu hồi ánh mắt, nhìn Hương Tú rồi mỉm cười nói: “Thật ra muội rất thích đứa nhỏ Mạch Thảo này, muội thấy con bé hiểu chuyện hơn mấy đứa trẻ khác. Không sao, chúng ta là hàng xóm, có chuyện gì tẩu cứ nói một tiếng là được.”

Có được câu nói này của Loan Loan, Hương Tú rốt cục cũng yên lòng.

 

Loading...