Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 192

Cập nhật lúc: 2024-09-29 19:08:40
Lượt xem: 98

Mỗi lần Dương Phong trở về chỉ mua một miếng thịt, không cho hai ông bà bạc, cũng không hỏi hai ông bà thích ăn gì; chí ít trước khi hắn thành thân, khi đó Dương Phong còn chưa đi ra ngoài, đương nhiên phải làm việc giúp đỡ trong nhà, nhưng hắn cũng phải làm không ít mà. Từ sau khi cưới chị dâu, thường thường hắn làm còn nhiều hơn Dương Phong. Hắn thực sự chẳng muốn lấy những việc nhỏ nhặt cũ kỹ này ầm ĩ với Dương Phong.

Bà nội Thạch Đầu ở trong bếp nghe thấy hai huynh đệ trong sân thấp giọng cãi nhau thì vội vàng chạy ra, nghiêm khắc trừng mắt hai người một cái, ra hiệu hai người đừng nói nữa, thật ra Dương Nghĩa Trí ở trong phòng đã sớm nghe được. Ông nằm trên giường rít tẩu thuốc.

Chưa thương lượng xong việc, Dương Khai Thạch và Dương Phong vẫn đang cãi nhau khốc liệt, Dương Phong nói với Dương Nghĩa Trí một tiếng rồi lập tức dẫn Dương Minh Thạch đi.

Dương Khai Thạch rất căm tức trong lòng, lại không muốn ở nhà, nên tự mình đi ra ruộng. Bà nội Thạch Đầu vào nhà nhìn nhìn Dương Nghĩa Trí, sau đó trở lại phòng bếp tiếp tục bận rộn, có điều trong lòng lại chán nản não nề.

Con trai lớn chỉ lo cho gia đình của riêng mình đương nhiên hai ông bà cũng biết, nhưng hiện tại nghe được những lời đó khiến trong lòng vẫn không nhịn được mà thất vọng.

Trong lòng Dương Nghĩa Trí cũng đủ ngũ vị hỗn tạp, với tư cách một thôn trưởng, mỗi ngày ngoài miệng ông đều dạy bảo người khác phải thế này thế kia, nhưng con mình thì lại như vậy.

Làm một người cha, ông thất bại như thế sao?

Loan Loan nghe xong lời mẹ Thạch Đầu nói thì trong lòng sụt sịt không thôi, may mà nhà các nàng không có loại vấn đề này. Nàng không thể đi nói vợ chồng Dương Phong không phải, cũng chỉ có thể an ủi mẹ Thạch Đầu rằng đừng nghĩ nhiều trong lòng như thế, nếu như đến lúc đó bọn họ thực sự bận rộn không qua được, thì nàng và Bách Thủ sẽ sang giúp, còn vui đùa nói: “Nhà bọn muội bây giờ thế nhưng có ba người rồi nha, lao động nhiều hơn so với nhà các tẩu rồi, Lai Sinh giỏi rất nhiều việc đấy!”

Được Loan Loan an ủi, trong lòng mẹ Thạch Đầu quả thực thoải mái được một chút.

Buổi tối, Loan Loan nói việc này cho Bách Thủ, nhưng ban ngày Bách Thủ cũng đã nghe người ta nói rồi, Dương gia thôn chỉ có chút xíu như vậy, chuyện Dương Khai Thạch cãi nhau với Dương Phong rất nhanh đã truyền khắp thôn.

Có người nói Dương Phong bất hiếu, có người nói Dương Khai Thạch quá trung thực, cũng có người cảm thán: “Thì ra nhà trưởng thôn cũng có bản kinh khó đọc a!”

Trong lời đồn đãi các loại ý kiến trong thôn, Loan Loan và Bách Thủ lại bắt đầu ra chợ bán bột lạnh, từ sau đợt mưa to kia, gần như mỗi ngày trời đều trong vắt, trời nóng lên, đương nhiên bột lạnh này cũng được mọi người yêu thích.

Mà có một lần, khi Loan Loan và Bách Thủ trở về thì gặp được Vương Thanh Sơn đi ra từ Ngưu gia thôn, Loan Loan cười hỏi hắn đi đâu.

Vương Thanh Sơn da mặt mỏng, bỗng chốc đỏ lên, ê ê a a cả buổi Loan Loan và Bách Thủ mới nghe rõ. Thì ra Vương Thanh Sơn tìm được một loại đất có thể nhuộm đồ tre trúc thành màu đỏ đất, không ngờ đồ vật làm từ hàng tre trúc có màu sắc này lại được mọi người vô cùng hoan nghênh.

Những gia đình nông thôn bọn họ thì mua những chiếc gùi có màu đỏ mang về v..v…, còn những gia đình lớn thì mua một vài thứ tinh xảo, nhưng lại không có nhà nào bỗng chốc mua hẳn mười cái giỏ tinh xảo của hắn cả. Sau đó mẹ vợ tương lai của hắn nhìn thấy thì rất thích. Vương Thanh Sơn lập tức biểu thị hắn về nhà sẽ bện mấy cái giỏ càng đẹp hơn đưa sang cho bà, còn cái này không để vừa đồ mang về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-192.html.]

Không biết hắn có gặp được vợ tương lai hay không, Loan Loan cũng không tiện hỏi, bèn cười nói: “Nghe Vương đại nương nói khuê nữ nhà Cát Đại lớn lên rất xinh đẹp nha!”

Vương Thanh Sơn lập tức không nói lời nào, cũng không nói chuyện với Bách Thủ mà gấp gáp vội vàng đi rồi.

Khiến cho Loan Loan và Bách Thủ ở phía sau cười trộm, ba người đã lớn rồi, nên cũng biết là nói đùa thôi, vì thế Vương Thanh Sơn đương nhiên sẽ không tức giận, đó chính là hắn ngượng ngùng thôi.

Hơn nửa năm từ sau việc vui của Mai Tử và Vương Bảo Sơn, sau đó Mai Tử mang thai, hiện tại lại sắp đến việc vui của Vương Thanh Sơn. Hơn nửa năm này, trừ chuyện của ông nội Lai Sinh thì đều là việc vui cả! Mọi người trong thôn đều lây không khí vui mừng!

Loan Loan nghĩ đi nghĩ lại đầu óc không tự giác lại chuyển tới trên người mình, tay nàng vô thức sờ lên bụng của mình.

Chờ khi hai người đi đến cửa thôn, trông thấy một đám người vây quanh trên đường, không biết ai ngồi giữa mà cả đoàn người đều tụ lại nghe, Loan Loan càng đến gần thì bèn nghe được giọng nói của một ông lão, hơi xa lạ nhưng cũng hơi quen thuộc. Nàng rướn cổ lên nhìn xuống cũng không thấy được bên trong.

Đúng lúc nàng trông thấy mẹ Nguyên Bảo, bèn kéo nàng ấy rồi thấp giọng hỏi: “Các tẩu đang làm gì thế?”

Mẹ Nguyên Bảo vừa thấy nàng thì lập tức đè thấp giọng nói: “Lão tiên sinh kia lại tới nữa, ông ấy đang xem giúp mọi người đấy, muội có muốn xem một chút không?”

Loan Loan ngẩn người, cố gắng nhớ lại lão tiên sinh nàng ấy nói, rốt cuộc cũng nhớ ra người đó, thì ra là lão đạo sĩ kia, nói: “Đạo sĩ kia lại tới nữa sao?”

Mẹ Nguyên Bảo biết nàng không tin những thứ này lắm nên bèn lôi kéo khích lệ nàng: “Kỳ thật lão tiên sinh kia xem cũng rất chuẩn đấy, muội xem xem không phải lần trước ông ấy nói muội là người có phúc sao? Muội xem cuộc sống hiện tại nhà bọn muội đi, không phải là tốt hơn nhiều so với trước kia sao!”

Loan Loan gật gật đầu, quả thực đã tốt hơn nhiều, có điều nguyên nhân cũng không liên quan chút gì đến lời lão đạo sĩ kia nói cả.

“… Cho nên, thừa dịp hôm nay có cơ hội, muội cũng mang bát tự đi xem thử đi, không phải ai ông ấy cũng xem đâu. Lần trước ông ấy đã xem giúp muội, nói không chừng lần này vận khí muội tốt, ông ấy lại xem giúp muội một chút đấy?”

Loan Loan lắc đầu, nàng mới không cần đi đoán mệnh đâu.

Đúng lúc này, Bách Thủ ngăn cản nàng, nhìn nàng nói: “Nếu không, mình cũng xem xem?”

Loan Loan sững sờ nhìn, Bách Thủ cũng tin chuyện này sao?

 

Loading...