Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 183: Lỗ thoát nước kia của ngươi thật là tốt nha
Cập nhật lúc: 2024-09-28 21:22:57
Lượt xem: 99
ruộng, vừa nhìn nước ứ bên trong ruộng vừa âu sầu, thế này làm sao cũng
phải nghĩ biện pháp đi a!
“Không được, phải thoát nước trong ruộng ra.” Dương Nghĩa Trí nhìn mặt nước rồi kiên quyết nói.
“Nhưng mà thôn trưởng à,
đống nước này làm sao thoát đây? Một loạt ruộng đằng sau ngay cả một cái mương nhỏ cũng không có, mấy mảnh có mương nhỏ thì nước đều sắp ngập
lên đến bờ ruộng rồi. Nếu như đào lỗ thoát thì ta thấy nước sẽ chảy hết
vào trong ruộng mất.” Có người nói.
“Vậy đừng đào lỗ thoát, nghĩ biện pháp khác đi.” Dương Nghĩa Trí nói.
“Nếu như có biện pháp khác
thì bây giờ mọi người cũng không cần buồn như vậy rồi.” Người nọ lại
nói, đã có cách thì mọi người đã làm sớm rồ, còn đứng ở đây làm gì?
Dương Nghĩa Trí nhíu nhíu mày, mắt nhìn Cát Sơn ở bên cạnh, hỏi: “Cát Sơn, cháu có chủ ý gì không?”
Cát Sơn do dự một lúc, mới nói: “Có lẽ có một biện pháp có thể thử xem sao ạ.”
Mấy người hai mắt tỏa sáng, vội hỏi: “Biện pháp gì vậy, huynh nói nhanh đi.”
Cát Sơn đưa mắt nhìn Bách
Thủ ở bên cạnh, rồi lên tiếng nói: “Thoát nước bằng biện pháp dẫn nước
như trước kia chúng ta đã làm.”
Vừa rồi hắn vòng vo trong
ruộng một lúc, đã gặp Bách Thủ mới đi chợ về, hai người đứng ở ven đường nói vài câu, sau đó Bách Thủ lại nói ra biện pháp này. Hắn cảm thấy đây là phương pháp duy nhất có thể dùng thử vào hiện tại.
“Cháu nói cụ thể ra xem, như biện pháp dẫn nước là như thế nào?” Dương Nghĩa Trí nói.
Cát Sơn đưa mắt nhìn Bách Thủ, nói: “Bách Thủ huynh đệ, huynh đến đây nói đi!”
Bách Thủ cũng không từ chối, không nhanh không chậm nói ra cách nghĩ của bản thân: “Nước trong mấy
con mương nhỏ này không thể đẩy ra được, chỉ có thể đẩy ra con sông ở
bên cạnh, nhưng chỉ có mấy mảnh ruộng nằm ở sát bờ sông thôi, cho nên,
chúng ta có thể chọn biện pháp dẫn nước, cho chảy qua từng mảnh từng
mảnh ruộng một…”
Thì ra trước tiên tháo nước
sang ruộng bên cạnh, khi đẩy gần hết nước trong những mảnh ruộng bên
ngoài ra, thì sẽ đào lỗ thoát ở những mảnh ruộng cạnh nhau, rồi lại để
cho nước chảy qua mảnh ruộng đầu tiên sau đó tháo ra sông, làm nhiều lần như thế, cho đến khi đẩy hết nước bên trong tất cả những mảnh ruộng ra.
Nhưng cách này cũng có một
vấn đề, mảnh ruộng ngoài cùng với tư cách là đường giao thông thoát
nước, sợ sẽ bị áp lực nước quá nhiều, nếu không cẩn thận sẽ làm hỏng hoa mầu. Vì thế nếu dùng biện pháp này, thì công tác đầu tiên là phải làm
mọi người thông suốt, còn phải sắp xếp người thay phiên nhau trông coi
việc thoát nước. Phương pháp còn phải tiến hành theo tuần tự, không được gấp gáp, cho nên xem chừng tốc độ cũng rất chậm. Nếu như lúc nào đó ông trời đột nhiên không vui, lại cho thêm một trận mưa lớn, thì cũng sẽ
rất phiền toái.
Thương nghị một lúc, mấy
người đều cảm thấy cách này của Bách Thủ có thể dùng được. Vì không thể
trì hoãn nữa, nên Dương Nghĩa Trí lập tức cho vài người đi thông báo với người trong thôn mở đại hội khẩn cấp.
Để tiết kiệm thời gian, mọi
người cũng không đến nhà thờ tổ, mà bên trong cũng không thể chứa được
nhiều người như vậy, vả lại nếu thương lượng xong việc này ở bên ngoài,
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-183-lo-thoat-nuoc-kia-cua-nguoi-that-la-tot-nha.html.]
mọi người cũng có thể lập tức hành động.
Dương Nghĩa Trí đến bờ sông quan sát địa hình, còn mấy người khác lập tức chia nhau đi thông báo cho thôn dân.
Loan Loan đang ngồi ở của
nhà chính may quần áo cho Lai Sinh, tên tiểu tử này không biết làm gì mà làm rách toác cả ống tay áo. Lúc Bách Thủ trở về, Loan Loan đang vừa
may vừa dạy bảo Lai Sinh, mà Lai Sinh thì ngồi ở một bên bĩu môi, bộ
dáng rất bất mãn, trong miệng còn nói thầm: “Cũng không phải là đệ làm
rách mà.”
Loan Loan thấy Bách Thủ đi
vào sân, nhưng lại mặc áo tơi đi thẳng vào bếp. Chờ lúc hắn uống xong
nước đi ra, nàng bèn khó hiểu hỏi hắn: “Chàng còn phải đi ra ngoài sao?”
“Ừ, thôn trưởng mở đại hội
khẩn cấp, là về vấn đề thoát nước trong ruộng. Nếu nàng không muốn đi
thì cứ ở trong nhà đi, dù sao cũng có ta ở đó rồi.”
Nghe vậy, Loan Loan ngừng việc may vá trên tay lại, nói: “Chàng nói cho thôn trưởng biết cách nghĩ kia à?”
Thấy hắn gật đầu, Loan Loan
cũng không nói thêm gì nữa, biện pháp thoát nước kia nàng đã nghe Bách
Thủ nhắc qua vào buổi tối rồi, nàng cảm thấy đây có lẽ là kế sách thích
hợp ở thời điểm hiện tại, và cũng là biện pháp duy nhất.
Loan Loan bỏ đồ đạc đang cầm trên tay vào giỏ, đồng thời nói: “Nếu chàng có việc thì nhanh đi trước
đi, ta lập tức theo ngay.”
Bách Thủ đồng ý, sau đó đi
nhanh chóng rời khỏi sân. Loan Loan xếp bộ quần áo đang khâu dở một nửa
vào, sau đó lấy áo tơi ra, nói với Lai Sinh: “Trong thôn mở cuộc họp,
bây giờ tẩu phải đi ra ngoài, đệ muốn ở nhà chơi hay là đi cùng tẩu?”
“Đệ muốn đi.” Lai Sinh lập tức nói, ở nhà một mình rất chán nha. Sau đó tự mang cái áo tơi mình đã mặc ra.
Vừa mặc áo tơi Loan Loan vừa nói: “Nếu đệ muốn đi ra ngoài cũng được, nhưng đệ phải đi theo đằng sau tẩu, không được chạy lung tung, có biết không?”
Nước ngoài sông đang dâng
cao, ngộ ngỡ hắn chạy đến bờ sông rồi xảy ra chuyện gì thì nàng và Bách
thủ sẽ phải áy náy cả đời mất.
Lai Sinh rất nghe lời mà gật đầu.
Lúc gần đi, Loan Loan còn cố ý nhét một túi hạt dưa cho hắn, lúc này hai người mới ra khỏi nhà.
Trên đường thôn đã có rất nhiều người, Loan Loan dẫn theo Lai Sinh đi về phía đám người.
Tất cả mọi người khoác áo
tơi, đội mũ rộng vành đứng trong mưa. Nàng đột nhiên nhớ tới phim võ
hiệp xem trên TV kiếp trước, những nhóm hiệp khách đứng sừng sững trong
mưa gió.
Chỉ có điều đám hiệp khách
này thân phận lại không đồng nhất, nam nữ, phụ nữ và trẻ em, người lớn,
trẻ con, lộn xộn, líu ríu không ngừng, lại còn hơi có chút cảm giác hân
hoan.